Lại qua hai ngày, Lục Khinh Nhiễm vẫn đang lo việc châm cứu cho hoàng thượng.
Hôm nay tại Thượng Thư Phòng, hoàng thượng ngồi trên long ỷ rộng lớn, trước mặt là một phần tấu chương đang mở. Ánh mắt hắn lặng lẽ nhìn tấu chương hồi lâu rồi đột nhiên nổi giận, mạnh tay quăng nó xuống đất.
Lục Khinh Nhiễm đang cúi đầu ghim kim, thấy vậy liền vội tránh sang một bên, may mà không để kim đâm trúng hắn. Nàng thầm lui về phía sau một bước, hạ thấp ánh mắt, không nói lời nào chỉ yên lặng chờ cơn giận của hắn lắng xuống rồi mới tiếp tục công việc.
Lúc này có một thái giám vào báo: "Thái hoàng thái hậu bệnh nặng, khẩn thiết cầu hoàng thượng đến gặp mặt một lần." Thái giám nói xong cúi đầu lui ra, nhưng hoàng thượng vẫn không đứng dậy, chỉ tựa lưng vào long ỷ, thần sắc lạnh lẽo.
“Tiên hoàng là con ruột của thái hoàng thái hậu, nhưng tình cảm mẫu tử giữa hai người lại cực kỳ lạnh nhạt. Thậm chí bà ta còn từng bồi dưỡng hoàng tử khác để tranh đoạt ngôi vị với tiên hoàng. Bà ta đối với con ruột không mảy may thân thiết, thì với tôn tử như ta lại càng lãnh đạm. Năm ta mới năm tuổi, mấy huynh đệ đang chơi trốn tìm ở Ngự Hoa Viên. Ta cũng rất muốn được chơi cùng, mãi đến khi trời nhá nhem tối bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý. Lúc đó ta hí hửng tìm một chỗ kín để trốn, mong không ai dễ dàng tìm được, nghĩ rằng như thế lần sau họ sẽ chịu dẫn ta chơi tiếp. Ta chạy khắp nơi, cuối cùng lại vô tình vào tiểu phật đường. Thái hoàng thái hậu đang ngồi tụng kinh, thấy ta làm kinh động đến sự thanh tịnh của bà liền nổi giận. Bà ta bảo hoàng gia không nuôi phế vật, những kẻ như ta chết sớm thì sạch sẽ sớm.”
"Ta chỉ mới năm tuổi, vậy mà bà ta đã nói ta đáng chết." Hoàng thượng bật cười lạnh lùng, không quan tâm Lục Khinh Nhiễm có nghe hay không, chỉ tiếp tục tự mình kể, “Ta rất ghét những lời đó, liền cố ý trốn trong tiểu phật đường làm bà ta thêm bực bội. Nhưng ta chờ mãi, chờ đến khi trời tối đen nhưng bọn họ vẫn không tìm ta.”
“Bà ta từng nói: ‘Cùng một cha sinh ra nhưng lão Cửu lại là ngọc quý của nhân gian, còn ngươi chỉ là kẻ ngu xuẩn. Quả nhiên rồng sinh chín con, mỗi con mỗi khác; có con bay lượn trên trời, có con bò lết dưới đất.' Khi ấy ta không hiểu, nhưng câu nói đó đã khắc sâu trong lòng. Lớn lên một chút, ta mới hiểu được ý tứ, liền quyết tâm mọc cánh bay ca để quay lại giẫm đạp bọn họ dưới chân. Ngươi xem, ta đã làm được!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT