“Lúc đó ta mới mười ba tuổi, cắn răng nuốt lệ máu đem những lời ấy khắc sâu vào lòng. Sau đó ta lâm một trận bệnh nặng, thân thể càng thêm suy kiệt, chẳng bao lâu thì chuyển tới Trường Nhạc Uyển. Ban đầu ta vốn không để tâm đến ngôi vị kia, nhưng chính hắn lại nói rằng ta không được phép vọng tưởng. Nếu đã như vậy, ta lại càng phải có được, cho dù sinh mệnh ta ngắn ngủi, chỉ cần mỗi bước tiến lại gần ngai vị, ta có chết cũng cam lòng.”
Lục Khinh Nhiễm lặng nghe, trong lòng không chỉ là chấn động mà còn trào dâng một nỗi bi thương khó tả.
Nàng từng chứng kiến cảnh Bùi Kỳ Thần và hoàng hậu mẫu tử tình thâm, giờ nghĩ lại chỉ thấy đau xót. Nàng từng thấy cảnh Bùi Kỳ Thần hết lòng giúp đỡ Bùi Cửu Tư, những tưởng là tình huynh đệ sâu nặng, giờ nhớ lại cũng chỉ toàn bi thương. Nàng từng thấy hắn chăm sóc hoa cỏ, từng thấy hắn chịu đựng nỗi đau giày vò, từng thấy hắn mang trái tim từ bi bảo vệ bách tính, nhưng lúc này đây, tất cả đều nhuốm màu bi thương.
“Ngồi trên ngai vị đó, ngươi có thực sự cảm thấy vui vẻ?” Nàng khẽ hỏi.
“Ta không biết.” Giọng nói của Bùi Kỳ Thần thoáng chút mơ hồ, nhưng ngay sau đó hắn lại kiên định trả lời: “Có lẽ sẽ vui, vì dù sao ta đã đạt được thứ mà tất cả mọi người đều mong mỏi nhưng không thể có.”
Đúng lúc này, một tướng sĩ vội vàng tiến đến bẩm báo: “Bẩm lục điện hạ, hoàng thượng băng hà!”
Tin tức bất ngờ này khiến tất cả mọi người trên thành lâu, kể cả Bùi Kỳ Thần ngỡ ngàng đến sững sờ. Sau đó toàn thể đồng loạt quỳ xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play