Nhũ mẫu nói đến đây thì run rẩy một hồi, tiếp tục thì thào: “Bình Kinh này có đến mấy vạn dân chúng, nếu thực sự thành như vậy, chỉ e thi thể chất chồng như núi, máu chảy thành sông.”
Lục Khinh Nhiễm nhíu mày, khẽ quát: “Hiện giờ Cửu điện hạ đang trấn thủ trong thành, Thái Y Viện cũng đang dốc sức nghiên cứu chế thuốc. Đừng ăn nói hồ đồ, gieo rắc hoang mang.”
“Phu nhân cứ chờ xem, mấy ngày nữa Cửu điện hạ cũng sẽ âm thầm rời đi mà thôi, mạng của bá tánh như cỏ rác, triều đình nào thèm để tâm.”
“Không thể nói như vậy.”
“Nô tỳ cũng không phải người duy nhất nghĩ thế. Ngoài kia ai ai cũng nói như vậy cả, mọi người còn bảo, nếu đã chờ chết thì chi bằng liều mạng, phá cửa thành bỏ chạy, biết đâu còn một đường sống.”
Lục Khinh Nhiễm thở dài. Nàng hiểu, từ khi hoàng thượng cùng các quan lại trong triều rời khỏi thành, bất kể Bùi Cửu Tư có cố gắng thế nào thì bá tánh cũng sẽ không tin tưởng hắn. Vì thế việc dân chúng nổi loạn là điều khó tránh khỏi.
Tối đến, Lục Khinh Nhiễm đuổi nhũ mẫu về sớm, nàng ôm Đa Phúc ngồi trong phòng, Phó Thập Nhất cũng yên lặng chờ đợi ở đại sảnh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play