Bạch Cảnh Xuyên hơi nheo mắt, lập tức hiểu rõ ý đồ của Bùi Cửu Tư. “Ngươi muốn ta dâng những quyển sổ sách này lên Hoàng Thượng, lấy uy thế của Bạch gia để đối chọi với sự thiên vị của ngài dành cho Khương Vân Nguyệt.”
“Đúng vậy.” Nụ cười trên mặt Bùi Cửu Tư dần thu lại, giọng nói nghiêm túc: “Tham ô quân lương là trọng tội hại nước hại dân. Ta nghĩ Bạch gia không thể khoanh tay đứng nhìn.”
Bạch Cảnh Xuyên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén: “Điện hạ đừng vội gán cho Bạch gia chúng ta cái mũ ‘đạo nghĩa’. Ta chỉ biết rằng một khi trình những quyển sổ sách này lên Hoàng Thượng, chúng ta sẽ không thể đứng ngoài cuộc trong vũng nước đục này. Chẳng những thái tử sẽ coi Bạch gia là cái gai trong mắt, mà ngay cả Hoàng Thượng cũng sẽ nảy sinh lòng nghi kỵ.”
Bùi Cửu Tư cười nhạt, ánh mắt không chút né tránh: “Bạch tiểu tướng quân, xem ra quân lương của An Bắc quân dồi dào thật nhỉ. Lần này ngươi hồi kinh chẳng phải là muốn triều đình bù đắp số quân lương bị hao hụt trong mấy năm qua sao?”
Bạch Cảnh Xuyên trừng mắt: “Ngươi biết việc này!”
Bùi Cửu Tư cười nhạt, đáp: “Vậy nên Bạch gia các ngươi không có khả năng đứng ngoài cuộc.”
“Bạch gia ta trấn thủ Bắc Cương, chống lại cường địch, biết bao tướng sĩ An Bắc đổ máu hi sinh nơi chiến trường, chưa từng lui nửa bước. Thế nhưng triều đình lại nghi kỵ, thậm chí còn cắt xén quân lương của chúng ta. Còn Hoàng Thượng thì…” Nói đến đây, Bạch Cảnh Xuyên đã nghẹn ngào, giọng điệu đầy khó nhọc, “Bạch gia không có ý định tham gia tranh chấp đảng phái, chỉ muốn bảo hộ một phương bình an, nhưng xem ra dù không nhập cục, chúng ta cũng đã bị cuốn vào vòng xoáy rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT