Nghe những lời này, Bạch thị chẳng những không bận tâm mà còn liếc xéo Lục Khinh Nhiễm một cái đầy khinh miệt.
“Nó không phải đại phu sao? Tại sao lại phải xin người khác một viên thuốc để uống?”
“Cô mẫu!” Bạch Cảnh Xuyên tức giận đến mức suýt không thốt nên lời, “Đây là dịch bệnh, không phải là mấy thứ bệnh đau đầu nhức óc tầm thường! Một khi bị nhiễm sẽ khó thoát khỏi cái chết! Loại thuốc viên này là bí phương do Thái Y Viện điều chế được truyền xuống từ trong cung. Dù không thể trị dứt căn bệnh nhưng có thể phòng ngừa. Cô mẫu có biết tình thế hiện tại nguy hiểm đến nhường nào không? Đây là thuốc phát theo đầu người, một viên thừa cũng không có! Ngài đưa viên thuốc của Khinh Nhiễm cho kẻ khác, chẳng lẽ ngài không quan tâm đến sống chết của nàng sao?”
“Biểu ca, Tần ma ma đã hầu hạ mẫu thân ta suốt mấy chục năm, đối xử với bà chẳng khác nào người thân. Ngươi đừng nóng, tỷ tỷ dù sao cũng là người của hầu phủ, bên hầu gia chắc chắn đã lo liệu cho nàng.” Lục Uyển Nhu nhẹ giọng giải thích.
“Con còn phí lời với bọn họ làm gì?” Bạch thị hừ lạnh, “Nếu viên thuốc này thật sự cứu được mạng, ta đương nhiên muốn cứu Tần ma ma. Còn nó ấy à...”
Bạch thị quay sang lạnh lùng nhìn Lục Khinh Nhiễm, ánh mắt sắc lẹm như dao: “Nó chết rồi, ta mới được thanh tịnh!”
“Cô mẫu! Khinh Nhiễm là nữ nhi của ngài!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play