Hai món trong hộp đồ ăn là một bát canh gà và vài cái màn thầu, nhưng canh đã lạnh ngắt, mặt trên còn đóng một tầng mỡ đông cứng như băng, màn thầu thì vừa cứng vừa lạnh, không thể nuốt trôi.
Bữa cơm này căn bản không thể ăn, nhưng không thể ăn cũng phải ăn. Nàng phải sống, vì đứa trẻ trong bụng mà tồn tại.
Qua ba ngày, hầu phủ xong xuôi tang sự của lão phu nhân.
Sáng hôm đó, cổng thiên viện mở ra.
“Phu nhân, Khương phu nhân nói Tuyên Dương Hầu phủ là trăm năm thế gia, không thể để phu nhân nghĩ nơi này không có quy củ. Từ nay phu nhân mỗi ngày sớm tối phải thỉnh an, không được vắng mặt. Hơn nữa mỗi ngày sao chép một lần Nữ Đức, đến sáng mai trình cho Khương phu nhân xem qua.” Từ ma ma lạnh lùng nói.
Lục Khinh Nhiễm ho khan hai tiếng, bệnh cảm từ đêm đó càng ngày càng nặng, dù có sâm hoàn cũng chỉ miễn cưỡng cầm cự.
“Nói vậy Khương phu nhân đã thay lão phu nhân trở thành tổ tông của hầu phủ rồi.” Nàng cười lạnh một tiếng, trong giọng mang theo vẻ châm biếm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play