Bạch thị cũng tiến lên, vẻ mặt đầy chính nghĩa: “Là ta dạy dỗ nữ nhi không đúng. Nếu hầu phủ muốn hưu nàng, ta sẽ dẫn nàng về quốc công phủ. Đến lúc đó, muốn đánh muốn phạt thế nào, quốc công phủ chúng ta sẽ cho hầu phủ một công đạo.”
Lục Khinh Nhiễm nhìn cảnh tượng trước mặt, lòng chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Nàng thực sự đã trở thành kẻ có oán cũng không thể mở miệng, mọi ánh mắt đều chỉ trích nàng, còn nàng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chẳng mấy chốc giấy bút đã được chuẩn bị xong, Bùi Cửu Tư đích thân mang giấy đến, cười nhàn nhạt: “Hầu gia, viết hưu thư đi. Nhớ ghi rõ từng tội trạng của hầu phu nhân, không được bỏ sót một điều nào. Sau đó bổn vương sẽ sao chép hưu thư này ra nhiều bản dán khắp thành, để cho toàn dân thiên hạ đều biết Lục thị đáng ghét đến nhường nào, hầu gia hưu nàng là hoàn toàn đúng đắn.”
Lời nói của hắn từng chữ như dao đâm thẳng vào lòng Lục Khinh Nhiễm, biến nàng thành kẻ không còn chốn dung thân.
Giữa tiếng huyên náo của mọi người, Tạ Tự rốt cuộc cũng nắm chặt cây bút lông được nhét vào tay.
Ánh mắt hắn vô thức liếc về phía Lục Khinh Nhiễm. Nàng đứng cách đó vài bước, thần sắc điềm tĩnh tựa hồ không mấy bận tâm việc có bị hưu hay không. Tuy vậy những lời trách móc và chỉ trích xung quanh lại cuốn nàng vào giữa, tựa như bức tường vô hình bủa vây, nàng không hề mở miệng, vẻ thong dong ấy dưới mắt người ngoài không rõ là bình tĩnh hay sợ hãi.
Nhưng ánh mắt Tạ Tự rất nhanh thu lại, tiếp tục hạ bút viết xuống hai chữ hưu thư trên giấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT