Ngày đại hôn, trời vẫn chưa sáng hẳn, phía chân trời phủ một tầng u ám nặng nề, như báo hiệu điềm chẳng lành. Trong căn phòng nhỏ ở Hạnh Hoa Phố, Khương Khanh Nhi đã tự mình thức dậy, lặng lẽ trang điểm. Không có nha hoàn hầu hạ, mọi thứ nàng đều tự tay làm từ búi tóc, điểm son, đến khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ rực thêu phượng.
Ngồi trước gương đồng, nàng nhìn bóng mình phản chiếu, dung nhan như hoa, ánh mắt như nước. Vậy mà trái tim lại chẳng thấy nửa phần vui mừng. Nhấp môi, nàng khẽ than một tiếng:
“Từ nay về sau, ta là thê tử của người khác rồi…”
Chỉ mong có thể sống yên ổn qua ngày. Nhưng nàng không biết vì sao, trong lòng lại không hề thấy hân hoan.
Đợi đến tận lúc hừng đông, mới nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng pháo nổ đì đùng, theo sau là tiếng kèn xô na ai oán vang lên. Dù kiệu hoa đến trễ, Khương Khanh Nhi vẫn lặng lẽ đội lên khăn voan đỏ, để mặc hỉ bà chỉnh lại vạt áo. Người đỡ nàng lên kiệu không phải ai khác, mà là Kiều Điệt Y. Trong âm thanh náo nhiệt nhạt nhẽo ấy, hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng:
“Nếu không… chúng ta vẫn là đừng gả.”
Khương Khanh Nhi không trả lời. Nàng biết hắn lo cho nàng, nhưng giờ đây, nàng đã không còn đường lui.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT