Chùa chiền tuy thanh tịnh, nhưng đôi khi vẫn vang lên tiếng mèo hoang kêu, trong căn phòng thiện này, Khương Khanh Nhi nghe rất rõ. Có lẽ vì Hoằng Nhẫn thường xuyên cho chúng ăn nên chúng mới quanh quẩn ở đây.
Toàn thân Khương Khanh Nhi đau nhức, không còn chút sức lực, chỉ có thể cuộn tròn trong chăn, mệt mỏi ngủ suốt cả buổi sáng.
Khi tỉnh lại, trời đã sang giờ Ngọ. Nàng nhìn ra ngoài phòng, tuyết phủ trắng xoá, tựa như lần đầu tiên gặp Hoằng Nhẫn, cũng trong một ngày tuyết lớn thế này.
Bỗng nhiên, cửa phòng bị đẩy ra. Khương Khanh Nhi vội rụt vào trong ổ chăn, chỉ thấy Hoằng Nhẫn bước vào. Hắn vẫn mang vẻ thản nhiên, chiếc tăng y trắng trên người sạch sẽ, chỉnh tề như cũ.
Nhìn thấy hắn, mặt Khương Khanh Nhi bất giác đỏ lên. Bây giờ đầu óc đã tỉnh táo hơn, nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng, liền co người lại thành một  cục nhỏ, lặng lẽ quan sát vị hòa thượng trước mặt.
Hoằng Nhẫn ngồi xuống bên giường, đôi mắt đen trầm tĩnh, giọng nói ôn hòa: “Dậy ăn chút gì đi.”
Khương Khanh Nhi gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, hắn đã đặt bên giường bộ y phục sạch sẽ, sau đó vươn tay vào trong chăn muốn đỡ nàng dậy. Nhưng nàng vẫn chưa mặc gì, chỉ biết trốn sâu hơn vào trong chăn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play