Khương Khanh Nhi để mặc cho Hoằng Nhẫn nắm tay dắt ra khỏi yến thính. Phía sau, giọng trách móc của Lục Túc vang lên, nhưng Hoằng Nhẫn chẳng buồn để ý, chỉ lặng lẽ cúi xuống tháo đôi giày tăng của mình, đặt trước chân nàng.
Vừa rồi múa kiếm, nàng đi chân trần. Lúc bước ra ngoài, bàn chân lập tức chạm vào nền đá lạnh buốt, những ngón chân mảnh mai co quắp lại vì giá rét.
Nàng cúi đầu nhìn đôi giày. Chúng rất lớn, rộng hơn chân nàng nhiều lần. Nếu nàng mang vào, chẳng phải hòa thượng sẽ chỉ còn đôi tất trắng mà giẫm lên nền tuyết hay sao? Đêm nay tuyết lại đang rơi, như thế chẳng phải sẽ rất lạnh ư?
Hoằng Nhẫn thản nhiên nói:
"Mang vào rồi đi."
Giọng nói lạnh nhạt, không cho phép từ chối. Khương Khanh Nhi ngẩng đầu nhìn gương mặt như băng sương của hắn, môi bĩu nhẹ, rồi ngoan ngoãn xỏ chân vào giày. Quả nhiên, giày quá rộng, bước đi loạng choạng, thậm chí nếu không cẩn thận có thể ngã bất cứ lúc nào.
Hòa thượng à hòa thượng, chẳng lẽ không biết ôm người ta đi sao? Cõng cũng được mà! Ngốc thật!
Hai người đi đến cổng thôn trang, từ xa đã thấy Viên quản gia của Lục phủ dẫn theo một nhóm gia đinh chờ sẵn. Gã đã chuẩn bị bắt giữ Hoằng Nhẫn. Đưa mắt quét qua hai người, Viên quản gia trầm giọng nói:
"Hòa thượng, thứ sử đại nhân nể mặt ngươi mới mời đến dự tiệc, vậy mà ngươi lại cả gan bẻ gãy tay của Phùng ngự sử. Hôm nay, Lục gia thôn này, ngươi đừng mong bước ra khỏi cửa!"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play