Trương Tri Tự là người thế nào?

Người ngoài nói y xuất thân hào môn thế gia, sinh ra đã hưởng thụ phú quý vinh hoa tích lũy hàng trăm năm của tổ tiên, sống trong phủ đệ xa hoa nhất, được hầu hạ chu đáo nhất, kén chọn đến mức thịt không phải mới mổ không ăn, áo không phải gấm tuyết không mặc, đất không phải bạch ngọc không bước.

Nhưng y cũng gánh trên vai kỳ vọng và trách nhiệm nặng nề của cả nhà họ Trương. 


Buổi sáng học thi, thư, lễ, dịch, Xuân Thu, buổi trưa học Minh Kinh, Minh Pháp, Minh Toán, buổi chiều học lịch pháp, dược kinh, giám thưởng, thiên công, tạo khí, buổi tối học cổ cầm, kỳ nghệ, tranh thủy mặc, thậm chí cả cờ bạc.

Một ngày mười hai canh giờ, y đều phải học những thứ này cả mười canh.

Trương Tri Tự học cái gì cũng giỏi, là kiểu học trò khiến thầy cũng phải hổ thẹn không còn gì để dạy.

Nhưng y vẫn cảm thấy vô vị, bài học ngày qua ngày vô vị, đám nô bộc tươi cười vô vị, những quý nhân vênh váo vô vị, ngay cả mạng sống của mình, cũng thật vô vị.

Quyết định cùng chết với Trình Hòe Lập là khoảnh khắc tự do thoải mái nhất của y.

Nhưng bây giờ vừa mở mắt ra, y lại không chết.

Không những không chết, mà còn ký sinh trong thân xác một nữ nhân, nghe nàng "oa" lên kinh ngạc khi nhìn thấy Trích Tinh Lâu mười hai tầng.

"Đại tiên!" Nàng gọi y, "Ngài đã từng thấy tòa lầu nào cao như vậy chưa!"

Trương Tri Tự chỉ cảm thấy toàn thân bị một cảm xúc kỳ lạ bao trùm, như thể ăn phải hạt tiêu tê tê, đầu ngón tay nóng ran, trong đầu như pháo hoa nổ tung, vô số tia lửa lấp lánh kiêu hãnh và rực rỡ xé toạc nhận thức đen tối của y.

Cảm giác này quá mới lạ, đến nỗi y ngẩn ngơ hồi lâu mới nhận ra là Trần Bảo Hương đang vui vẻ.

Sao có thể vui đến mức ấy?

Y khó hiểu ngước mắt lên, tưởng Trích Tinh Lâu có gì mới lạ, nhưng thứ nhìn thấy vẫn là những chiếc đèn lồng bảy màu xấu xí, những tấm rèm bay phấp phới, và cả bức tượng gỗ khổng tước to lớn, thô kệch kia.

"Những thứ này..." Y nhíu mày, "Ngươi thích?"

"Dĩ nhiên rồi!" Trần Bảo Hương vui vẻ nói, "Ta vẫn luôn muốn đến nơi này, tiếc là quá đắt, một món ăn bất kỳ ở đây cũng phải một lượng bạc."

Một lượng bạc đổi ra tiền đồng cũng chỉ hai nghìn bốn trăm văn.

Trương Tri Tự chưa bao giờ để tâm đến tiền bạc, nhưng nghe giọng điệu khoa trương của Trần Bảo Hương, trước mắt y bỗng hiện lên hai mươi tư đoản kiếm bình thường, tám điệu múa đoản kiếm hoặc bốn thùng nước vo gạo.

Khoan đã, thùng nước vo gạo?

Y nhăn mũi nói với vẻ ghét bỏ: "Ngươi còn chưa tắm rửa thay y phục."

Trần Bảo Hương cúi đầu nhìn mình, vạt váy bẩn thỉu, trên người cũng hơi có mùi.

"Nhưng mà..." Nàng nói, "Giờ là mùa đông mà."

"Mùa đông thì sao, thùng tắm phải ngủ đông à?"

"Không phải." Trần Bảo Hương dở khóc dở cười, "Nhìn đại tiên là biết ngài chưa từng sống khổ, mùa đông trời lạnh, đun nước tốn củi đã đành, tắm cũng lạnh, lỡ nhiễm phong hàn, chẳng phải mất mạng sao?"

Tắm mà cũng có thể mất mạng? Trương Tri Tự tức giận bật cười: "Theo lời ngươi nói, nhà nghèo thì cả mùa đông không tắm?"

"Đúng vậy." Nàng nghiêm túc gật đầu, "Đừng nói mùa đông, nhà nào nghèo hơn, mấy năm không tắm cũng có."

Trương Tri Tự: "..."

Trần Bảo Hương cảm nhận được sự kinh ngạc của y, không khỏi cảm thán thì ra thần tiên thật sự không biết nỗi khổ của nhân gian.

Mấy quý nhân đứng trên bậc thềm nhìn, thấy Trần Bảo Hương như phát điên, lúc thì kích động không thôi, lúc thì lẩm bẩm một mình.

Họ nhìn nhau, nỗi nghi ngờ trong lòng lại dâng lên: "Bảo Hương, cô chưa từng đến Trích Tinh Lâu sao?"

"Đến rồi chứ." Trần Bảo Hương nhấc váy đuổi theo họ, cười nói, "Ta thường xuyên đến đây." 

Lời này, cộng với dáng vẻ chưa từng trải của nàng, không có chút sức thuyết phục nào.

Mấy quý nhân cười gượng, dẫn nàng lên lầu sáu, gọi một bàn rượu và thức ăn, món nào đắt gọi món đó.

Trần Bảo Hương ngoài mặt giữ lễ, trong lòng lại đang reo hò.

- Đại tiên, ngài xem, toàn là món ngon ta chưa từng ăn!

Trương Tri Tự nhìn qua, đầy vẻ chê bai.


- Nguyên liệu bình thường, cách làm bình thường, có gì ngon.

Trần Bảo Hương không kén chọn như y, vừa nghe người mời gọi bắt đầu, liền vội vàng gắp một miếng thịt lớn từ mình cá.

Bên cạnh bỗng vang lên hai tiếng cười, nàng khó hiểu nghiêng đầu, thấy sắc mặt những quý nhân kia có chút kỳ quặc dàng nháy mắt ra hiệu với nhau.

"Ây da, sao món gọi vẫn chưa lên? Ta xuống xem sao." Có người mượn cớ đứng dậy.

"Bảo Hương cứ ăn trước đi, đã thanh toán rồi, ta cũng đi xem với họ." Quế Lan, người mời khách cũng nói theo.

Cả đám người bỗng trở nên bận rộn, người thì việc này, người thì việc kia, trong phòng chớp mắt chỉ còn lại một mình nàng.

Trần Bảo Hương không hiểu gì, cầm đũa hỏi đại tiên: "Bọn họ ở trong nhà giam lâu như vậy mà không đói sao?"

Trương Tri Tự day trán: "Là ngươi lộ tẩy rồi."

"Lộ tẩy cái gì?"

"Chỉ có nhà nghèo ít khi ăn cá mới gắp đũa vào chỗ nhìn có vẻ nhiều thịt nhưng cũng nhiều xương." Y bất đắc dĩ, "Quý tộc chân chính chỉ ăn phần thịt mềm nhỏ ẩn dưới mang cá."

Trần Bảo Hương nghe mà há hốc mồm: "Vậy phần cá còn lại thì sao?"

"Thưởng cho hạ nhân hoặc vứt đi."

Vậy chẳng phải là lãng phí lương thực sao.

Nàng tức giận đập bàn: "Thật đáng ghét!"

Nói xong, bưng đĩa cá lại, nhanh chóng ăn sạch thịt bắt đầu từ bụng cá chỉ còn một bộ xương cá sạch sẽ.

Trương Tri Tự bị ép nếm mùi vị của cả con cá.

Lúc đầu y rất phản kháng, nhưng cá vừa vào miệng, lại là vị tươi ngon chưa từng nếm qua, từng miếng cá tan ra trên đầu lưỡi, mang theo hương thơm của nước tương thấm dần vào răng môi, vị ngọt ngào lan tỏa.

Y kinh ngạc nhìn cái đĩa trống không.

Trần Bảo Hương lại bưng một đĩa giò heo lên.

"Thịt heo tầm thường, ta không thích ăn, ngươi đừng..." Y muốn ngăn cản.

Nhưng ngay sau đó, miếng thịt mềm mại lọt vào miệng, béo mà không ngấy, tan ngay trong miệng, nước sốt đậm đà quyện với thịt tràn ngập khoang miệng, khiến người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Trương Tri Tự hoàn toàn sững sờ.

Từ nhỏ y đã không ham ăn, luôn không hứng thú với sơn hào hải vị. Mỗi mùa hè vì không muốn ăn cơm, còn phải kinh động cả phủ mời danh y đến điều trị.

Nhưng bây giờ là sao đây, món ăn nào vào miệng y cũng thấy ngon vô cùng, thậm chí còn hơi tiếc nuối?

Ăn liền mười mấy đĩa, đến mức bụng no căng mà vẫn không thấy ngán, Trương Tri Tự cuối cùng cũng nhận ra, đây có thể là vị giác của Trần Bảo Hương.

Đối với nàng, thịt cá không tanh không hôi, thịt heo thơm ngào ngạt, thịt tôm là hải sản tuyệt hảo, nấm là sơn hào đệ nhất. Ngay cả nước chấm ăn kèm bên cạnh cũng là hương vị lưu luyến khó quên.

Nàng không câu nệ lễ nghi khi ăn uống, cũng không cần lo lắng có người bỏ độc, ăn no rồi tâm trạng tốt hơn hẳn, vỗ bụng dựa vào lưng ghế ngân nga hát.

Chẳng ra dáng vẻ gì, nhưng nàng thật sự thoải mái.

Trương Tri Tự có chút ngây người.

"Khách quan, cô dùng xong rồi ạ?" Tiểu nhị cung kính tiến lên, bưng khay tính tiền cười nói, "Đây là hóa đơn, mời cô xem qua."

Trần Bảo Hương quay đầu nhìn: "Chẳng phải Quế Lan nói cô ấy thanh toán rồi sao?"

Tiểu nhị nhìn nàng từ trên xuống dưới, khẽ bĩu môi: "Cô lần đầu đến đây đúng không? Tiệm chúng tôi đều là ăn trước trả sau, những người khác đã đi rồi, hóa đơn này đương nhiên cô phải trả."

Hả?

Trần Bảo Hương nhận lấy hóa đơn nhìn, trước mắt tối sầm.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play