Trong hình ảnh, Tần Vũ nhìn thấy con yêu quái hung tợn kia, cũng có phản ứng giống hệt mọi người, quay người bỏ chạy. 

Nhưng chưa chạy được hai bước, yêu quái đã nhảy vọt đến ngay sau lưng Tần Vũ, ngoạm một phát vào ba lô của Tần Vũ. 

Nhị trưởng lão dừng hình ảnh, hơi kinh ngạc nói:

"Chuyện gì vậy, kịch bản đâu phải như vậy?"

"Huyễn Mộng Khuyển đáng lẽ phải lảng vảng phía sau một lúc, chờ bọn trẻ chạy đến chỗ tiểu nữ hài kia, mới tăng tốc xông tới."

"Con Huyễn Mộng Khuyển này ra tay sớm quá rồi!"

Tiểu nữ hài còn chưa xuất hiện, làm sao đánh giá được tâm tính của người này. 

Đại trưởng lão nói: "Lão Nhị, có phải ngươi chưa nói rõ quy tắc với con Huyễn Mộng Khuyển này không?"

Dù sao lần này có hơn 300 con Huyễn Mộng Khuyển tham gia, luôn có con không hiểu quy tắc. 

"Không thể nào, ta đã diễn tập rất nhiều lần với tộc trưởng Huyễn Mộng Khuyển rồi."

"Hơn nữa, những con Huyễn Mộng Khuyển khác phụ trách những người khác đều không xảy ra tình huống này."

Tam trưởng lão nói: "Nếu không phải vấn đề của Huyễn Mộng Khuyển, thì chắc chắn là vấn đề của người."

"Mà các ngươi không phát hiện sao, thiếu niên này còn đeo ba lô sau lưng kìa."

Huyễn cảnh do Huyễn Mộng Khuyển tạo ra không hoàn toàn là ảo ảnh, mà là sự phản chiếu của hiện thực. 

Khi kéo người vào huyễn cảnh, nó có thể chọn chỉ kéo mỗi người đó, hoặc có thể kéo theo cả những vật trên người họ. 

Cho nên, Tần Vũ ở trong huyễn cảnh vẫn đeo ba lô. 

Nhưng điều khiến các trưởng lão nghi ngờ là, những tiểu bối khác đều không mang theo đồ đạc cá nhân, vì sao chỉ có người này lại có ba lô?

"Có lẽ nào là vấn đề cái ba lô này? Hãy xem hình ảnh tiếp theo đã!"

Hình ảnh bắt đầu thay đổi. 

Ba lô bị cắn, Tần Vũ lập tức dùng kế ve sầu thoát xác, vứt ba lô rồi bỏ chạy. 

Nhưng Tần Vũ nhanh chóng nhận ra, yêu quái không đuổi theo. 

Tần Vũ tò mò quay đầu lại, thấy yêu quái đang dùng móng vuốt cào cào cái ba lô của mình. 

Nó hơi dùng sức, ba lô của Tần Vũ liền bị xé làm đôi. 

Quần đùi đỏ, những mảnh vải vá rơi lả tả xuống đất.

Cùng lúc đó, một vật gói giấy vàng nhàu nát cũng rơi xuống đất. 

"Ư ú ~"

Yêu quái dường như đã thấy thứ mình thích, sung sướng kêu lên một tiếng. 

Ngay lập tức, thân hình yêu quái thu nhỏ lại rất nhanh, cuối cùng biến thành một con chó đen nhỏ xù xì, trên móng vuốt có túm lông trắng trông như đang đeo bao tay trắng nhỏ xíu, trên trán có hình lưỡi liềm, trên lưng có hình đôi cánh hoạt hình, trông rất dễ thương. 

Chó đen nhỏ vui vẻ nhảy tới trước đống đồ gói giấy vàng không rõ kia, ăn lấy ăn để. 

Lúc này Tần Vũ đang ngơ ngác, tạm thời mất trí nhớ nên không biết ba lô của mình ở đâu ra. 

Cậu cũng quên mất bên trong lớp giấy vàng gói thứ gì, đó chính là món chao chế biến theo công thức bí truyền của tổ tiên cậu. 

Bây giờ cậu chỉ cảm thấy con chó đen nhỏ này rất đáng yêu, muốn nựng một chút!

Trong đại điện tông môn. 

Tông chủ và các đại trưởng lão lúc này cũng ngơ ngác. 

Bọn họ hiểu được nguyên nhân Huyễn Mộng Khuyển có hành vi khác thường là vì thứ bọc trong giấy vàng kia. 

Chỉ là...

Rốt cuộc trong giấy vàng kia là thứ gì, tại sao lại có ma lực lớn như vậy, khiến Huyễn Mộng Khuyển bị hấp dẫn đến thế?

"Huyễn Mộng Khuyển thân là Thần thú, rất mẫn cảm với linh thực và linh dược, có lẽ trong giấy vàng kia là một loại linh thực hoặc linh dược nào đó?" Tam trưởng lão phỏng đoán. 

"Chắc không phải!" Tông chủ nói: "Huyền Thiên Tông ta có linh thực linh dược gì mà không có, mấy con Huyễn Mộng Khuyển này mỗi ngày đều được cung cấp linh thực linh dược, linh thực linh dược bình thường chắc chắn sẽ không có sức hút lớn như vậy với chúng."

"Nếu là những loại thiên tài địa bảo cực kỳ quý hiếm, chắc chắn sẽ mang theo sóng linh khí, không có lý nào Huyễn Mộng Khuyển có thể phát hiện ra mà chúng ta lại không."

Đại trưởng lão gật đầu, phụ họa: "Nhìn thứ được gói trong giấy vàng kia, cũng không có vẻ gì là thiên tài địa bảo cả."

Nhị trưởng lão trầm ngâm: "Vậy thì còn có thứ gì có thể hấp dẫn Huyễn Mộng Khuyển đến thế chứ?"

"Thực ra có một thứ, có thể hấp dẫn Huyễn Mộng Khuyển hơn cả thiên tài địa bảo."

Lúc này, Lục trưởng lão đang im lặng nãy giờ lên tiếng. 

Lục trưởng lão là phong chủ Ngự Thú Phong, cả đời đều nghiên cứu về Linh thú và Thần thú, chắc chắn là người hiểu rõ Huyễn Mộng Khuyển nhất ở Huyền Thiên Tông. 

"Thứ gì?" Mọi người đều tò mò nhìn về phía Lục trưởng lão. 

Lục trưởng lão hắng giọng: "Các vị có từng nghe dân gian có câu chuyện, 'chó không bỏ được ăn… phân' chưa!"

Mọi người lập tức trợn mắt, kinh ngạc thốt lên: "Ý ngươi là cái thứ dơ bẩn đó?"

"Không sai!" Lục trưởng lão gật đầu, "Huyễn Mộng Khuyển dù là Thần thú, nhưng cũng không thay đổi được khát vọng đến từ huyết mạch của nó."

"Thêm vào đó, nhiều năm qua chúng ta ở Huyền Thiên Tông chuẩn bị cho Huyễn Mộng Khuyển đều là đồ ăn chứa linh khí, tục ngữ có câu 'càng không có được càng muốn có', điều này khiến chúng càng thêm khao khát cái thứ dơ bẩn kia."

"Khoan đã, nhìn cái thứ đen sì được gói trong giấy vàng kia, thật sự có chút giống."

"Không phải là có chút giống, mà là giống nhau y hệt ấy chứ!"

"Tại sao cái thứ dơ bẩn đó lại xuất hiện trong ba lô của tên nhóc kia?"

"Chẳng lẽ là tiết lộ đề?" Đại trưởng lão nói: "Thiếu niên này biết trước nội tình, nên mới chuẩn bị thứ này?"

Nhị trưởng lão chắc nịch nói: "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!"

"Ta để Huyễn Mộng Khuyển tham gia vào cửa thứ ba, chuyện này chỉ có ta và tộc trưởng Huyễn Mộng Khuyển biết, tuyệt đối không có người khác biết được."

"Mà cho dù biết đi chăng nữa, cũng không thể biết Huyễn Mộng Khuyển thích cái thứ dơ bẩn kia!"

Tông chủ và các trưởng lão này cũng không biết chuyện này, huống chi là một thiếu niên phàm nhân. 

"Vậy thì chỉ có một khả năng!" Thất trưởng lão nhanh mồm nhanh miệng nói: "Thằng nhóc này vậy mà mang theo phân trong người, thằng nhãi này chắc bị nghiện ăn phân à, ha ha ha, thật thú vị."

Thất trưởng lão là phong chủ Luyện Thể Phong, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, dáng người cao lớn, sức chiến đấu bưu hãn. 

Đám người đen mặt, "Chỗ nào thú vị chứ..."

Trong huyễn cảnh, chó đen nhỏ ăn hết chỗ chao vo thành một cục chỉ trong hai ba miếng, rồi nó cũng không quay lại hình dạng yêu quái tiếp tục công việc, ngược lại giống như chó con cứ chạy quanh Tần Vũ, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh ríu rít, hình như đang đòi thêm chao. 

Xem ra, việc được ăn ngon khiến nó quên mất công việc. 

Tần Vũ ngồi xổm xuống, hai tay xoa xoa đầu chó, cảm giác mềm mại khiến cậu rất thích thú. 

Tông chủ che mặt lại, xem ra cái huyễn cảnh này không cần xem tiếp nữa. 

Nhị trưởng lão thì tức tối mắng chửi, la hét lát nữa nhất định sẽ đi tìm tộc trưởng Huyễn Mộng Khuyển. 

Trả tiền lại!

"Vậy thì thiếu niên này coi như qua hay không?" Tam trưởng lão đưa chủ đề trở lại đúng quỹ đạo. 

Vừa nói khiến đám người rơi vào khó xử. 

Cửa thứ ba này vốn dĩ không kiểm tra tâm tính của cậu. 

Nếu không cho cậu qua, thì người gặp vấn đề lại chính là Huyền Thiên Tông, không có lý nào bắt thiếu niên phải chịu trách nhiệm, Huyền Thiên Tông họ cũng là người biết đạo lý. 

Nhưng nếu cho cậu qua… tên thiếu niên này mê ăn phân, có khi nào đầu óc có vấn đề không. 

Cuối cùng tông chủ hỏi: "Lão Nhị, thiên phú của thiếu niên này là gì?"

"Chỉ là hạ phẩm linh căn thôi!"

"Hạ phẩm linh căn chỉ là tạp dịch đệ tử, không quan trọng, cứ cho cậu ta thông qua đi!"

"Mang theo phân trong người, kết quả lại gặp Huyễn Mộng Khuyển, đây cũng là cơ duyên của cậu ta."

"Có thêm một đệ tử vận khí tốt đối với tông môn mà nói cũng là chuyện tốt."

Tông chủ Huyền Thiên Tông chỉ tùy ý nói một câu đã thay đổi vận mệnh của Tần Vũ, cũng thay đổi toàn bộ vận mệnh của Tu Tiên Giới. 

Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động. 

Từ đó, Tu Tiên Giới bắt đầu trở nên kỳ kỳ quái quái...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play