Nhưng cũng không phải không có biện pháp, đầu tiên, tất cả biến cố xảy ra ở trong thức hải, người ngoài không nhìn thấy, cái này cho hắn không gian bịa nhảm.
Mình có thể nói, là Tam Đạo sơn nương nương niệm mình trả lại chày Phục Ma, để lại món đạo cụ giữ mạng cho mình, không, không thể nói đạo cụ, nên là vật phẩm tiêu hao, dùng xong là không còn, chết không đối chứng.
Tiếp theo, câu này nhất định phải nói với Phó Thanh Dương, không thể nói với Cẩu trưởng lão.
Bởi vì lão đại sẽ bù lại sơ hở thay hắn, mà Cẩu trưởng lão. Tuy mọi người quan hệ cũng rất tốt, nhưng dù sao không bằng Tiền công tử đối đãi hắn tình sâu nghĩa nặng.
Cần thông báo Phó Thanh Dương, để hắn tới đây một chuyến hay không? Linh Quân hẳn là sẽ thông báo hắn.
Sau khi nghĩ ra đối sách, Trương Nguyên Thanh bình tĩnh lại, nhìn lại một lần lời của Thuần Dương chưởng giáo.
“Mình là kẻ tán hồn, linh hồn của mình là bị khâu lại, thì ra đây mới là căn nguyên mình đau đầu, nhưng hồn phách của mình vì sao sẽ tan rã chứ, mình hoàn toàn không có ký ức.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT