Hạ Lan Từ cũng không ngờ rằng, chỉ một cái xưng hô thôi mà suốt cả đêm Lục Vô Ưu cứ dây dưa bắt nàng gọi đi gọi lại, giọng nói của Hạ Lan Từ vốn dịu dàng lại mềm mại, mỗi lần gọi “phu quân”, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy quá mức sến sẩm, nghe vào chẳng lọt tai chút nào.
Nàng không chịu nổi nhưng Lục Vô Ưu lại rất thích, hắn cứ mè nheo dụ hoặc nàng gọi thêm vài lần.
Đến mức ngày hôm sau, khi hai chữ ấy lướt qua đầu lưỡi của Hạ Lan Từ, vốn dĩ nàng không cảm thấy gì xấu hổ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại thoáng dâng lên một chút ngượng ngùng.
Hạ Lan Từ quyết định trong thời gian sắp tới sẽ tạm thời không gọi vậy nữa.
Trì hoãn hết một đêm, hôm sau vẫn phải tiếp tục thu dọn.
Lần này hai người họ về Thanh Châu để thăm quê — dù trên danh nghĩa Lục Vô Ưu vẫn là người Thanh Châu — hắn dường như vô tình nhắc đến: “Mấy ngày trước cha mẹ ta vừa từ ngoại vực trở về, có gửi thư nói rằng họ cũng định đi đến Thanh Châu, nàng có muốn tiện đường đến gặp họ không?”
Hạ Lan Từ ngây người một lúc mới lên tiếng hỏi: “Cha mẹ chàng thật sự có tồn tại sao…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play