Nói là cùng họ đi xem Ngự Nhai Khoa Quan, nhưng thực chất sau khi ra khỏi cửa cung, Hạ Lan Từ liền cáo từ trước.
Thiều An Công chúa bị Lục Vô Ưu mê hoặc đến thần hồn điên đảo, Lệ Quý Phi bận rộn dỗ dành con gái, hoàn toàn không có ai để ý đến Hạ Lan Từ có mặt hay không, nàng cũng dễ dàng thoát thân.
Trên đường về phủ, Hạ Lan Từ nghe thấy tiếng người hò reo chúc mừng vô cùng rộn ràng, hoàn toàn không giống như Trạng nguyên diễu hành mà giống với cảnh tượng của một vị tướng quân thắng trận trở về triều hơn.
Ngay cả Sương Chi cũng trốn ở cửa phủ, thò đầu ra nhìn rồi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người từ trong cung về, vậy có nhìn thấy Trạng nguyên lang không… Nô tỳ nghe người ở bên ngoài nói Trạng nguyên lang lần này đã đỗ đầu Lục nguyên, đứng đầu sáu kỳ thi liên tiếp! Còn nói hắn tuấn tú như thần tiên giáng trần.”
“Hắn từng đến phủ chúng ta… Đợi đã… Lục nguyên?”
Hạ Lan Từ sửng sốt, nhớ lại Lục Vô Ưu quả thật năm đó ở Thanh Châu từng đỗ Tiểu tam nguyên thi Huyện, thi Phủ và thi Viện.
Liên tiếp đỗ Tam nguyên đã đủ đáng sợ, đỗ Lục nguyên thực sự khiến người ta kinh sợ hơn gấp mấy lần.
Điều này có nghĩa là trong tất cả các kỳ thi khoa cử trên con đường hắn tham gia, hắn đều thuận lợi đạt hạng nhất.
Sở hữu thành tích kinh ngạc như vậy, có lẽ thật sự có thể thoát khỏi bàn tay của Thiều An Công chúa, bởi vì Đại Ung có quy định, sau khi cưới Công chúa, Phò mã dù có vào triều làm quan, phẩm cấp cũng không được cao hơn Lục phẩm.
Một Văn Khúc tinh (*) liên tiếp đỗ đầu sáu kỳ mà lại lãng phí trong tay Công chúa, là ai cũng sẽ thấy uổng phí.
(*) Văn Khúc tinh: chỉ người có tài văn chương
Hơn nữa bản thân nàng ta chưa chắc đã có vận may như vậy.
Hạ Lan Từ về đến phủ, việc đầu tiên là đi tìm tờ giấy ghi lại giấc mơ hôm qua.
Nếu như điều này là thật, vậy thì nàng phải sớm chuẩn bị.
Vốn dĩ Hạ Lan Từ cũng đã nghĩ đến việc Kinh thành không an toàn, có lẽ nên thu xếp hành lý bỏ trốn là xong. Nhưng thứ nhất, nàng không thể bỏ lại cha và huynh trưởng không quan tâm; thứ hai, Nhị Hoàng tử đã nhắm đến nàng, nếu nàng mạo hiểm bỏ trốn có lẽ sẽ rơi vào kết cục như trong mơ, khi đó thì gọi trời trời không thấu, gọi đất đất cũng chẳng hay.
Hiện tại, nàng vẫn là tiểu thư con nhà Tả đô Ngự sử, nằm ở chỗ sáng ngược lại vẫn được xem là an toàn.
Buổi tối, khi cha nàng từ yến tiệc vinh danh trở về, Hạ Lan Từ cân nhắc hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn gõ cửa bước vào thư phòng, nói: “Cha, ban ngày Lệ Quý Phi đã triệu con gái vào cung.”
Hạ Lan Cẩn đang xem thư từ do Giám sát Ngự sử Ích Châu gửi tới, ban đầu vốn định bảo Hạ Lan Từ có việc gì ngày mai hẵng nói, nhưng nghe xong lời của Hạ Lan Từ, ông lập tức lo lắng hỏi lại: “Triệu con vào cung làm gì?”
Hạ Lan Từ nói: “Chắc là có người nhắc đến con trước mặt bà ấy… Con còn gặp Nhị Hoàng tử và Thiều An Công chúa.”
Nàng ngập ngừng, cắn răng nói: “Con cảm thấy Nhị Hoàng tử dường như có ý với con.”
Hạ Lan Cẩn nhìn dáng vẻ lo lắng bất an của con gái, liền đứng dậy nói: “Đừng nghĩ nhiều, cha đã tìm được đối tượng xuất sắc cho con lựa chọn rồi.”
Ông lấy từ kệ sách xuống hai cuộn trục, bắt đầu giới thiệu: “Một là cháu trai trưởng của tọa sư trước kia của cha, chính là Lễ bộ Thượng thư Lưu đại nhân đã về hưu, năm ngoái y mới vừa trúng cử, hiện cũng đang học ở Quốc Tử Giám; người còn lại là con thứ của Hàn Lâm viện Thị Giảng học sĩ Vu đại nhân, năm nay đứng thứ bốn mươi trong bảng nhị giáp, vì chịu tang mẹ nên mới chậm trễ. Huynh trưởng của con đã đi tìm hiểu cặn kẽ, những người này đều là những hậu bối thật thà, biết tiến bộ, nếu con thấy có ý với ai, cha sẽ mời người đến phủ một chuyến.”
Hạ Lan Từ đặt ngón tay lên cuộn trục, nhưng không mở ra xem.
Nàng do dự một lúc, vẫn cắn răng nói: “Cha, hai hôm trước con mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ con thấy cha bị phái đi làm Tổng đốc Tương Vân, sau đó bị cách chức giam vào ngục, con và huynh trưởng cũng bị liên lụy. Cha nghĩ… chuyện này có khả năng xảy ra không?”
Gần như là hỏi thẳng tình hình triều chính đang như thế nào.
Chỉ là cha nàng xưa nay chưa từng nói với nàng những chuyện này.
Quả nhiên, Hạ Lan Cẩn chỉ khựng lại một chút, rồi nói: “Là con gái thì đừng có suốt ngày nghĩ ngợi lung tung! Chuyện trong mơ sao có thể coi là thật!”
Hạ Lan Từ biết tính cha mình cổ hủ, ông không chỉ không tin, mà cho dù có tin cũng không nghĩ đến việc thay đổi hay tránh né, phỏng chừng ông còn cho rằng bị cách chức vào ngục là do chính bản thân ông đã làm sai.
Dứt khoát, nàng cũng không muốn vòng vo nữa.
“Cha, con còn mơ thấy Nhị Hoàng tử, trong mơ lúc con bỏ trốn đã bị hắn giam cầm.” Hạ Lan Từ hạ thấp giọng, cố gắng giữ giọng điệu nghiêm túc nhất có thể: “Con không nghĩ đây là suy nghĩ viển vông. Dù cho không rõ tình hình triều cục, con cũng biết hiện tại hắn đang tranh giành ngôi vị với Đại Hoàng tử. Hắn không phải đích cũng không phải trưởng, cha không thể ủng hộ hắn, hơn nữa cha nhiều lần dâng sớ yêu cầu lập Đông Cung để rào hắn, từ lâu cha đã trở thành cái gai trong mắt hắn. Đô sát viện giữ chức giám sát, quan trọng biết bao, hắn sẽ không thể để cha ngồi ở vị trí này quá lâu… Hơn nữa, sang năm là kỳ đánh giá quan viên toàn thành, kỳ đánh giá luôn là một con dao sắc bén.”
Kỳ đánh giá do Lại Bộ và Đô sát viện phụ trách, là thời điểm tuyệt vời để trừ khử kẻ thù và thanh toán nợ cũ. Hạ Lan Từ nghĩ rằng cha nàng bị loại bỏ, cũng không phải là không có liên quan đến chuyện này.
Cho dù cha nàng không kết bè kết phái, điều này tốt cho thiên tử, nhưng trong quan trường thì chưa chắc.
Còn về việc bị hãm hại ở Tương Vân thì càng dễ hiểu hơn.
Hạ Lan Cẩn đập tay xuống bàn, giận dữ nói: “Hỗn xược! Đây là chuyện mà một đứa con gái như con có thể bàn luận sao!”
Hạ Lan Từ ngẩng đầu, không chút do dự nói: “Chẳng lẽ phải đợi đến khi bị xét nhà tịch thu gia sản con mới được lo lắng sao?”
Nếu lúc này Diêu Thiên Tuyết ở đây, có lẽ đã bị dọa cho kinh hồn bạt vía.
Hạ Lan Cẩn tức giận đến mức râu tóc dựng đứng, ông không hiểu tại sao đứa con gái vốn mỏng manh yếu đuối, đáng thương thuở còn nhỏ, sau khi trở về từ Thanh Châu lại thay đổi như vậy. Ông muốn tranh luận, nhưng lại sợ giống lần trước quá lớn tiếng sẽ làm kinh động đến Triển đại nhân của Đại Lý Tự ở cách vách.
Hạ Lan Từ hít sâu một hơi, nàng cũng nhận ra mình có chút nóng nảy, bèn hạ giọng nhỏ nhẹ hơn: “Cha, cha đừng giận, con cũng chỉ vì quá lo lắng mà thôi. Hay là, chúng ta trở về quê nhà vài năm…”
Những gì nàng nói cũng là cách làm phổ biến trong giới quan trường Đại Ung.
Khi thấy tình hình không ổn, trước tiên từ quan về quê làm thân hào nông thôn nhàn nhã, dù sao kinh nghiệm và danh tiếng vẫn còn, vài năm sau quay lại cũng dễ dàng. Thành thật mà nói, hiện giờ quan viên từ Tam phẩm trở lên ai mà chưa từng thăng trầm vài lần, đều coi như chuyện thường, kể cả Các lão cũng vậy.
Ngày hôm qua còn là lão già quê mùa nơi thôn dã, ngày mai đã có thể trực tiếp vào Nội các làm quan Nhất phẩm.
Thật sự là đầy kích thích.
Hạ Lan Cẩn trầm ngâm một lúc mới nói: “Cha không thể làm vậy. Ăn lộc của vua, trung thành với vua, cha còn tại vị một ngày thì phải vì Đại Ung, vì bách tính mà làm việc, tuyệt đối không vì an nguy và tương lai của bản thân mà bỏ đi. Hơn nữa cha làm quan không hổ với trời, không hổ với đất, không hổ với lòng. Nếu thực sự bị giam vào ngục, vậy thì cũng là lỗi của cha. Nếu như con sợ bị liên lụy thì đừng làm nữ nhi của cha nữa.”
Hạ Lan Từ không biết nói gì, nhưng trong lòng lại có chút cảm động.
May mắn là Hoàng đế hiện tại dù không phải minh quân thiên cổ, nhưng cũng được coi là một quân chủ tài đức. Nếu không phải vì vậy, thì với tính cách thật thà của cha nàng, làm sao có thể lên được vị trí cao như thế này.
Chỉ là trong việc lập trữ quân Hoàng đế lại thật sự có chút hồ đồ.
Hoàng hậu không có đích tử, sớm nên sắc lập Đại Hoàng tử làm Thái tử, nhưng Hoàng đế lại cứ kéo dài đến bây giờ, trong sáng ngoài tối đều muốn giữ vị trí này cho Nhị Hoàng tử mà ngài thương yêu.
Nghĩ đến Nhị Hoàng tử, Hạ Lan Từ lại thấy đau đầu.
Bỏ đi, nàng vẫn nên sớm ngày xuất giá thì hơn.
“… Con gái không có gì muốn nói nữa. Cha, hai vị công tử này, tùy ý cha sắp xếp đi.”
***
Mấy ngày sau, Diêu Thiên Tuyết đến thăm.
“Sao rồi? Lại cãi nhau với cha muội à?” Diêu Thiên Tuyết ngồi xuống bên giường nàng, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của mỹ nhân: “Cữu phụ nhờ mẹ ta truyền tin bảo ta đến đây, bảo ta khuyên muội đừng suy nghĩ nhiều. Có phải muội lại không muốn gả đi phải không? Vậy thì không gả nữa, vốn dĩ đâu có nam tử nào xứng với Tiểu Từ nhà chúng ta.”
Hạ Lan Từ cười khẽ: “Là chuyện khác, nhưng không quan trọng nữa rồi.”
“Vậy thì nói chuyện vui đi.” Diêu Thiên Tuyết hào hứng kể lại: “Vị trí Thế tử của Lý Đình thật sự bị tước rồi! Thánh chỉ mới được ban xuống sáng nay, còn nóng hổi đây.”
“Hả?”
Hạ Lan Từ suýt chút đã quên mất hắn ta rồi.
Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Chủ yếu là do Thành Vương rồi.”
Thành Vương chính là phụ thân của tân nương xui xẻo Vân Dương Quận chúa kia, luận vai vế Thành Vương còn là Hoàng thúc, thể diện của Hoàng gia đương nhiên cao quý vô cùng, lời tố cáo của các quan lại chỉ có thể xem như thêm dầu vào lửa.
Diêu Thiên Tuyết không quan tâm, tiếp tục kể chuyện: “Lý do là gì thì cũng không quan trọng! Muội không biết mấy ngày nay phủ Tào Quốc Công náo nhiệt đến mức nào đâu, Quốc Công phu nhân ngày nào cũng khóc lóc không ngừng, nói bà ta chỉ có một đứa con trai này, Thánh chỉ này ban ra là muốn bà ta đi chết. Mấy vị di nương của Tào Quốc Công thì không nghĩ vậy, vị trí Thế tử của con trưởng đã bị tước, đám con thứ bên dưới đó đều có cơ hội vùng lên, ai nấy đều tranh tài đọ sắc chạy đến thổi gió bên tai hòng tranh sủng, cảnh tượng đấu đá vô cùng đặc sắc.”
Hạ Lan Từ nghe mà lạnh người.