Trước mặt kính pha lê phản chiếu hình ảnh đám đông hỗn loạn trong phòng triển lãm, Ôn Phỉ Trì lần đầu tiên nghe Giang Ảm nói chuyện với mình bằng loại giọng điệu nghiêm túc như vậy. Thái độ của cậu khiến hắn cảm thấy vừa lạ lại vừa quen – như thể đã nghe ở đâu rồi.
À… Đúng rồi. Sáng nay, Phó Vân Nghi cũng dùng ngữ khí đó để trịnh trọng đòi lại vòng tay A02 từ hắn.
Bọn họ – cả Giang Ảm lẫn Phó Vân Nghi – dường như đều vô thức đem cảm tình từng đặt lên người Tống Vãn Vãn, chuyển sang cho máy móc đó. Mà bản thân họ lại không hề nhận ra.
Đây đúng là kết quả mà hắn mong muốn – không cần phải lãng phí tâm lực vào một cái máy móc lỗi chuẩn bị đem tiêu hủy.
Thế nhưng, hắn vẫn không kìm được mà suy nghĩ sâu xa: Tại sao? Một món “phế phẩm” như vậy, vì sao lại có thể làm được điều đó?
Ôn Phỉ Trì xoay cây bút máy giữa ngón tay, ánh gương phản chiếu thần sắc ngưng trọng của hắn.
Điện thoại bên kia truyền đến tiếng gọi:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play