“Chính là vị kia đối nữ chủ nhất kiến chung tình, không tiếc chạy tới Sùng Đức cao trung làm giáo y, nam phụ Bách Tưu?”

Là.

“Ngày nguyên chủ đột ngột phát bệnh tim, hắn cũng ở trong phòng?”

Trong cốt truyện tiểu thuyết, nguyên chủ đêm tân hôn bị Cố Thuật Từ giam lỏng trong phòng. Để ngăn cản cô trốn thoát, hắn còn dùng xích sắt khoá chặt mắt cá chân cô.

Như thế, cô bị nhốt vài ngày. Một đêm kia, Bách Tưu dùng phương pháp nào đó lén vào Tống trạch, khoanh tay mìm cười đứng trước phòng ngủ, lắng lặng quan sát cô.

Nữ hài vẫn mặc chiếc váy cưới trắng, lộ ra bên ngoài làn váy là hai cổ chân bị xích trói,da thịt bị ma sát tràn đầy vết máu.

Gương mặt cô tái nhợt, đôi mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, trông vô hồn không tiêu điểm nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Dù nghe thấy tiếng người, cô cũng không hề có bất kỳ phản ứng nào.

Mãi cho đến khi TV đối diện phát tin tức Tống Tranh Đình bị bỏ tù, đôi mắt của cô chợt dây lên một lớp sương mờ, như sắp khóc.

Thân thể suy yếu của cô run lấy bẩy, không thể thốt ra được một âm tiếng hoàn chỉnh.

Nàng bắt đầu thở dốc, khuôn mặt nổi lên màu xanh tím.

Bách Tưu học y, nhanh chóng nhận ra cô đang phát bệnh tim.

Nhưng đúng lúc đó, nữ chủ gọi điện thoại cho hắn.

Thế là hắn không chút do dự rời đi, bỏ lại nguyên chủ đang cần được cứu giúp. Trên đường đi, hắn mới “hảo tâm” gửi tin nhắn báo cho Cố Thuật Từ.

Nhưng đã quá trễ. Cô được đưa vào bệnh viện nhưng không qua khỏi.

Ừm, hắn đã ở đó...Hệ thống nhỏ giọng trả lời.

Mẹ nó!

Tống Tri Miên siết chặt nắm đấm.

Không biết tác giả có thú vui ác ý gì không, Bạch Tưu cùng nam chính Lục Hạc Trầm là anh em họ, cùng nhau diễn tiết mục huynh đệ tranh thê.

Chỉ nghĩ đến điều đó, Tống Tri Miên đã muốn cho hắn một đấm.

Cô nhíu mày nhìn thân ảnh phía trước.

Ngày đầu đi làm, Bách Tưu liền bởi vì giá trị nhan sắc thu hoạch được một đám người mê muội, nhưng hắn cố ý thể hiện thái độ ái muội đối với nguyên chủ, dẫn đến nguyên chủ bị bạo lực học đường.

Chính vì điều này, nguyên chủ ngày càng hãm sâu vào sự dịu dàng giả tạo của Cố Thuật Từ, xem hắn ta như chiếc phao cứu sinh cuối cùng của mình.

Lúc này, Bách Tưu đang đi về phía tòa nhà hành chính của trường Sùng Đức. Tuy nhiên, hướng đi của hắn lại ngược với lối dẫn đến bãi đỗ xe.

“Trương thúc, có thể đi nhanh hơn một chút không?”

Tống Tri Miên hơi nghiêng người về phía trước, giọng nói mang theo chút gấp gáp: “Cháu chợt nhớ ra còn một bài thi chưa làm, chúng ta mau đến bãi đỗ xe đi.”

“Ồ, được!”

Trương thúc vội gật đầu, lập tức đạp ga tăng tốc.

Sau cơn mưa, bầu trời trong trẻo trở lại, nhưng mặt đường vẫn còn đọng nước.

Chiếc xe đột ngột tăng tốc, bánh xe lướt qua một vũng nước, bắn tung tóe bọt nước về phía một người đàn ông đang đi bên đường.

Bách Tưu còn đang mải bước đi thì một cảm giác ẩm ướt bất ngờ ập đến.

Đột nhiên không chịu phòng ngừa. Hắn chỉ kịp lui lại phía sau hai bước.

Nhưng những vệt nước lấm bùn vẫn bắn thẳng lên ống quần, áo khoác, thậm chí cả bàn tay đang cầm cốc cà phê của hắn cũng không may mắn thoát khỏi.

Hắn muốn dùng tay lau đi, nhưng nước bùn nhanh chóng để lại những vệt ố vàng trên quần áo.

Người đàn ông vừa ôn hòa, tao nhã giây trước, giờ đây lại trở thành một kẻ nhếch nhác đáng thương.

“Phụt.”

Tống Tri Miên không nhịn được bật cười, đôi mắt cong lên đầy thích thú.

Cô hạ cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Trương thúc, cháu nhớ nhầm rồi, bài thi đã làm xong hết. Chú cứ lái chậm thôi, không cần vội.”

Đi qua đoạn đường này, phía trước là dòng người đông đúc, cô không thể để chuyện này ảnh hưởng đến những người vô tội.

Chiếc xe nhanh chóng trở lại tốc độ bình thường, ổn định chạy về phía trường học.

Bên đường, Bách Tưu đứng yên tại chỗ, dùng khăn tay lau qua mu bàn tay. Sau tròng kính, ánh mắt anh tràn đầy nghi hoặc, nhìn chằm chằm chiếc Maybach đang dần xa.

Hắn rõ ràng thấy được chiếc xe đó tăng tốc ngay phía sau mình, rồi sau đó bất ngờ phanh gấp, giảm tốc độ lại.

… Đây là cố ý sao?

Hắn hơi nhướng mày, vẻ mặt trầm ổn bắt đầu có dấu hiệu rạn nứt, ánh mắt hiện lên sự phẫn nộ.

Nhưng chiếc xe đã đi xa, cửa sổ ghế sau từ từ kéo lên, che đi ánh mắt mang theo ý cười của cô gái bên trong.

Khoảnh khắc ấy, thứ duy nhất Bách Tưu kịp nhìn rõ chính là chiếc kẹp tóc màu tím trên mái tóc dài của cô – một chiếc kẹp được làm từ vải Âu căn sa.

*

Sáng sớm, lớp quốc tế của Sùng Đức liền truyền đến âm thanh nghị luận ầm ĩ.

Trong lớp đều là con cháu hào môn không phú thì quý, trước khi tốt nghiệp đã được trong nhà an bài hướng đi, cho nên cơ bản đều không có mấy ai nghiêm túc học tập.

Bầu không khí nhẹ nhàng bao trùm cả tầng ba của tòa nhà, dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Một nam sinh tựa lưng vào khung cửa sổ, lười biếng đọc to một bài đăng hot trên diễn đàn của trường:

“Cuộc bình chọn hoa khôi sắp kết thúc rồi. Hoa khôi lớp Hoa Anh – Nguyễn Niệm Quân đang dẫn trước người đứng thứ hai tận 500 phiếu…”

“Hắc, số phiếu này thật thái quá.” Người bạn bên cạnh liếc nhìn màn hình, gật gù nói: “Nhưng mà nhìn ảnh chụp, Nguyễn Niệm Quân này đúng là đẹp hơn Sở Hân Nhiên lớp mình thật.”

“Đúng rồi đó, mỹ nữ lúc nào cũng ở lớp bên cạnh. Cái định luật quái quỷ gì thế không biết?”

Nam sinh vừa dứt lời, bỗng thoáng thấy một bóng người đang đi dọc hành lang tiến về phía phòng học.

Mái tóc dài hơi xoăn nhẹ, váy xòe nhẹ nhàng, đôi chân trắng nõn thanh tú.

Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương hiện lên vẻ kinh diễm.

“... Đó là học sinh mới chuyển đến sao?”

Lớp Hoa Anh nằm ngay cạnh lớp Quốc Tế.

Cố Thuật Từ và Nguyễn Niệm Quân đều học ở lớp Hoa Anh, còn nguyên chủ và Lục Hạc Trầm thuộc lớp Quốc Tế.

Khi đi ngang qua lớp Hoa Anh, Tống Tri Miên không thấy bóng dáng Cố Thuật Từ đâu.

Ngược lại, Nguyễn Niệm Quân đang ngồi ngay ngắn trên chỗ của mình, xung quanh có một nhóm học sinh vây quanh.

Những tiếng bàn tán xôn xao như làn gió nhẹ truyền đến tai cô.

“Là bánh ngọt của tiệm Sâm Đường đó! Đồ ngọt ở đó siêu ngon, nhưng sáng sớm phải xếp hàng dài mới mua được. Lần trước tớ đi xếp hàng từ 5 giờ sáng mà suýt nữa bị trễ học đó.”

“Nguyễn Nguyễn trên bàn thế nhưng có tận hai phần, thật hâm mộ….”

“Phần bánh ngọt tinh xảo này khẳng định là Lục Hạc Trầm đưa, vậy một phần khác là ai đưa?”

“Tớ không biết. Nếu không thì các cậu cứ cầm đi mà chia nhau ăn.” Giọng Nguyễn Niệm Quân vang lên trong trẻo, nghe như có chút phiền muộn:

“Haizz, bọn họ mua nhiều quá, dù sao một mình tớ cũng ăn không hết.”

Đột nhiên, có người vỗ nhẹ lên vai cô.

“Sớm.”

Tống Tri Miên xoay đầu lại, phát hiện Cố Thuật Từ không biết từ lúc nào đã đứng phía sau mình.

Trán anh lấm tấm mồ hôi, áo sơ mi đồng phục thấm ướt dán sát vào lưng. Hắn đeo một chiếc túi đơn giản trên vai, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt.

“Mua bữa sáng cho cậu.”

Một túi đồ điểm tâm bị bàn tay thon dài của anh nắm chặt, hướng cô đưa qua.

Nhìn kỹ nhãn hiệu trên túi, Tống Tri Miên nhận ra đây chính là tiệm bánh mà nhóm Nguyễn Niệm Quân vừa bàn tán.

Sâm Đường.

Thế nhưng Tống Tri Miên không vội nhận lấy, ngược lại khẽ nhíu mày.

Cố Thuật Từ mím môi, trong đáy mắt hiện lên chút nghi hoặc. Giọng hắn trầm xuống:

“Sao vậy?”

Cô không thích ăn à? Hay là cô đã phát hiện ra Nguyễn Niệm Quân cũng có một phần bữa sáng giống hệt?

Cố Thuật Từ cụp mắt, trong đầu thoáng qua vô số giả thiết. Đang lúc anh nghĩ rằng hôm nay mọi chuyện có thể sẽ không suôn sẻ, thì một bàn tay mềm mại bất ngờ nắm lấy cổ tay anh.

“Cậu không thấy đau sao? Vết thương trên tay bị rách ra rồi kìa… Thật là…”

Cố Thuật Từ hơi sững lại, cúi đầu theo động tác của cô. Lúc này hắn mới nhận ra trên mu bàn tay có một vết thương chưa lành hẳn, đóng lại một lớp vảy máu mỏng. Có lẽ lúc sáng khi lái xe, hắn vô tình bị quệt vào đâu đó.

Nhưng hắn không hề để ý.

Bàn tay cô nhẹ nhàng lướt qua vết thương, mang theo chút ấm áp.

Cố Thuật Từ nghiêng mắt nhìn. Cô gái nhỏ lục lọi trong túi xách, lấy ra một miếng băng cá nhân màu hồng nhạt.

Cô xé bao bì, nhẹ nhàng dán lên vết thương của hắn, cẩn thận vuốt phẳng từng góc một.

Sau khi giúp hắn xử lý xong vết thương, Tống Tri Miên mới nhận lấy túi bánh trong tay hắn.

“Di? Là bánh bông lan hoa anh đào sao? Hóa ra là tiệm này à! Mỗi lần đi ngang qua đều thấy hàng dài xếp trước cửa…”

Cô mở túi bánh, phản ứng còn vui vẻ hơn cả dự đoán của Cố Thuật Từ.

Đôi mắt cong cong, ý cười lan đến cả khóe môi, khiến khuôn mặt tinh xảo của cô trở nên sinh động hơn hẳn.

Cố Thuật Từ vô thức nhíu mày, ánh mắt bám theo từng động tác của cô, trong lòng dấy lên một chút tò mò.

Cô thật kỳ lạ.

Mới giây trước còn tức giận vì vết thương của hắn, giây sau đã có thể vì một túi bánh ngọt mà vui vẻ đến mức đôi mắt sáng lấp lánh.

Mãi đến khi nhìn thấy tên cô trên bảng tên đeo trước ngực – Tống Tri Miên, anh mới kịp hoàn hồn.

“… Cậu thích là được rồi. Mau vào học đi.”

Hắn dời mắt đi, thầm chế giễu bản thân vì một thoáng thất thố.

Dù sao mục đích của hắn cũng chỉ là… để tiến tới hôn ước với cô.

Tống Tri Miên nhìn thấy thông báo thiện cảm trong đầu nhảy vọt lên +20, rồi ngay sau đó lại rớt xuống -40.

Đợi đến khi chàng trai kia quay lưng bước vào lớp học, thiện cảm mới dừng lại ở 5.

Không cao, nhưng so với lúc trước cũng đã là một bước tiến lớn.

Cô nhanh chóng thu dọn đồ ăn sáng, chạy về lớp học. Không ngờ, ở bên cửa sổ, hai nam sinh đã quan sát cô từ nãy giờ.

“Mau lại đây! Mỹ nữ này không lẽ thật sự vào lớp mình sao?”

“Vừa rồi thấy cô ấy nói chuyện với thủ khoa khối, tôi còn tưởng cô ấy sẽ vào lớp Hoa Anh chứ.”

“Lớp Hoa Anh toàn bọn mọt sách, mỹ nữ vào đó cũng chẳng ai biết quý trọng!” Một nam sinh than vãn, giọng đầy tiếc nuối. “Lớp Quốc Tế của chúng ta mới đúng là thiên đường!”

Ngay lúc này, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng họ:

“Các cậu đang nhìn gì vậy?”

“Xem mỹ nữ chứ còn gì nữa.” Nam sinh nọ theo phản xạ đáp lại, nhưng ngay sau đó bỗng nhận ra người vừa hỏi là Lục Hạc Trầm. Sắc mặt cậu ta lập tức cứng đờ.

“Lục ca, sớm… Sớm a.”

Hai nam sinh cười gượng, vội vàng chào hỏi rồi nhanh chóng chuồn khỏi cửa sổ.

Lục Hạc Trầm mỗi sáng thức dậy đều có tâm trạng cáu kỉnh, đại đa số thời điểm đều âm tình bất định.

Mọi người trong lớp sợ vô tình chạm phải nghịch lân của vị đại ca này, thế nên không khí trong phòng học nhanh chóng rơi vào im lặng.

Thực mau, chân ghế dựa cọ xát trên sàn nhà phát ra âm thanh chói tai.

Lục Hạc Trầm ngồi xuống, lấy từ trong cặp ra một xấp bài thi, vò thành cục rồi nhét hết vào ngăn kéo. Sau đó, hắn lục lọi trong hộc bàn và đống sách giáo khoa, gom hết chồng thư màu hồng nhạt rồi tiện tay ném vào thùng rác.

Xử lý xong tất cả, vẻ mặt hắn mới dịu đi đôi chút.

Thông thường, giờ này Lục Hạc Trầm đã gục xuống bàn ngủ bù.

Nhưng hôm nay, hắn chỉ chống khuỷu tay xuống mặt bàn, tay xoay nhẹ cây bút, ánh mắt dửng dưng nhìn ra ngoài cửa sổ như đang đợi ai đó.

Mọi người trong lớp cũng cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được mà dõi theo hướng nhìn của hắn.

Thực ra, Lục Hạc Trầm đang nhớ lại cảnh tượng vừa rồi.

Hắn đã thấy hết.

Ngay bên ngoài lớp học, Tống Tri Miên cười nói vui vẻ với người khác. Nụ cười ấy, trước đây hắn chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt cô.

Từ bao giờ Tống Tri Miên lại thân thiết với thủ khoa khối như vậy?

Lục Hạc Trầm chợt nhớ tới những lời Bách Tưu nói trong xe.

Chẳng lẽ cô ấy còn đang ghen sao? Cố ý tiếp cận một nam sinh ngay trước mặt hắn để chọc tức?

Ha, đúng là suy nghĩ ấu trĩ.

Có lẽ vì trong lòng không phục lắm, hắn hơi cúi đầu, giọng nói lạnh lùng không chút lưu tình.

Trong không gian yên tĩnh, giọng nam trầm thấp vang lên rõ mồn một:

“Cái gu thẩm mỹ gì thế? Tống Tri Miên mà cũng tính là mỹ nữ sao? Tôi khuyên cậu nên đi khám khoa mắt đi…”

Lời còn chưa dứt, Tống Tri Miên đã bước vào cửa lớp.

Mái tóc hơi xoăn khẽ rủ xuống bờ vai, gương mặt tái nhợt nhưng thanh tú, đôi mắt trong veo tựa nai con, nhìn qua lại mang theo chút yếu đuối đáng thương.

Cô mặc bộ đồng phục màu tím nhạt, chiếc váy dài đến mắt cá chân phối với đôi tất trắng, chân đi giày bệt màu đen.

Toàn thân tinh xảo như một con búp bê Tây Dương mới được mở hộp, hoàn toàn mang phong thái của một thiên kim tiểu thư được nuông chiều.

Lục Hạc Trầm bỗng cảm thấy sau lưng như bị kim châm, lời đến bên miệng lại vô thức đổi sang giọng khác.

“… Tôi khuyên cậu… cũng không cần đi khoa mắt làm gì, mắt cậu đúng là nhìn không sai.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play