“Dẫn đường đi.” Tô Án nói, không nhận ra bầu không khí đang có chút kỳ quái.
Cố Thuật Từ hơi hé miệng, như định nói gì, rồi lại im lặng cúi đầu. Khi nhìn thấy Tống Tri Miên đứng cùng Tô Án, hắn liền hiểu — mình đã chậm một bước.
Đã từng phạm sai lầm, giờ không còn cơ hội để sửa sai, hắn chỉ có thể tự tay đẩy cô ra xa hơn.
“Sao vậy?” Tô Án thắc mắc vì sao đối phương bỗng nhiên im lặng.
“Không có gì, cảm ơn.” Cố Thuật Từ khẽ lắc đầu, “Người bệnh tôi nói cùng Tống tiểu thư là cùng một người.”
Tô Án hơi bất ngờ, đẩy gọng kính một chút, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người, hiển nhiên không thể liên hệ nổi họ lại với nhau chỉ qua vẻ ngoài.
Hôm nay Tống Tri Miên ăn mặc rất đơn giản, tóc buộc cao nhưng hơi xõa ra, tạo cảm giác lười biếng tự nhiên. Tuy vậy, chiếc áo khoác trắng và đôi giày thể thao với logo đắt tiền trên đó lại lộ rõ thân phận. Trong khi đó, Cố Thuật Từ mặc đồ đơn giản, dáng người gầy gò, giày đã phai màu và rách keo, còn áo quần mang theo một mùi khó diễn tả.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play