Cuối cùng, chuyện này bị bỏ lửng. Tần Thành một mực khẳng định mình không làm gì trong phòng giám sát, mà hiệu trưởng cũng chẳng làm gì được cậu.
Không biết là để tạo điều kiện cho ai, nhưng thực tế là... trong phòng giám sát của trường lại không có camera giám sát.
Đàm Kỳ sau khi nghe Tần Thành kể lại thì cười đến mức đập bàn: “Mẹ nó! Tên giám thị não tàn kia thật sự tưởng mình là quan chắc? Ai đưa tiền thì người đó là cha, đúng là rác rưởi!”
Tần Thành cũng muốn cười, nhưng cố nhịn. Cậu huých Giản Hành, giọng hơi khàn: “Cậu chưa thấy đâu, Giản ca của cậu hôm nay ngầu đến mức tôi tê cả da đầu. Cú đá đó suýt nữa làm cái bàn vỡ đôi.”
Giản Hành không ngẩng đầu, nhưng giơ tay ra ấn lên cánh tay cậu. Tần Thành ngoan ngoãn rút tay lại, không dám làm phiền đại ca học bá đang làm bài, nhưng cười vẫn không dứt.
Đẹp trai quá, thật sự quá đẹp trai, nghĩ lại thôi tim đã đập thình thịch rồi.
Đàm Kỳ không nhịn được mà gật gù: “Tsk tsk tsk, sao tôi lại bỏ lỡ một màn kịch hay như vậy chứ? Hai cậu đi mà không rủ tôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT