Chuông tan học vang lên đúng giờ.
Tần Thành nghiêng cổ, khẽ xoay nhẹ để xua tan cảm giác mỏi sau cả tiết nằm dài trên bàn, rồi nghiêng đầu nhìn sang Giản Hành.
Vẫn đang ngủ. Giỏi thật.
Cậu còn chưa kịp suy nghĩ gì thêm thì một tiếng gầm đột ngột vang lên bên tai—
"Tần Thành, ra ngoài ngay!!!"
Cả người Tần Thành run lên, động tác lôi bao thuốc từ cặp ra cũng khựng lại. Ngẩng đầu lên, cậu liền thấy cô Từ đứng ngay trước cửa lớp, đôi mắt như sắp bốc hỏa.
Tần Thành gãi đầu, đến lúc tính sổ rồi đây.
Trong văn phòng, Tần Thành đứng trước mặt cô Từ, gương mặt tỏ ra vô tội.
Cô Từ vỗ mạnh một tờ giấy thông báo xử phạt lên bàn, không buồn rầy la, giọng điệu đầy cảnh cáo:
"Ban giám hiệu đình chỉ em một ngày. Về nhà tự kiểm điểm đi. Nếu còn tái phạm, cô nhất định gọi mẹ em lên trường."
Tần Thành nhấc tờ giấy lên, cười cười: "Cảm ơn cô ạ."
Lớp học lúc này đã ồn ào như cái chợ. Tần Thành lười biếng đi về chỗ, cúi xuống nhấc cặp lên. Giản Hành vẫn ngủ rất ngon bên cạnh.
Bàn tay cậu chợt khựng lại.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng—một kiểu tâm trạng kiểu như “Lão tử bị đình chỉ học vì cậu, thế mà cậu còn ngủ ngon lành được à?”
Tần Thành nheo mắt, cúi thấp người, nghiêng đầu nhìn ngang vào mặt Giản Hành.
"Dậy đi, vào lớp rồi."
Giản Hành chẳng buồn mở mắt.
Tần Thành nhìn cậu ta một lúc.
Vài giây sau, khóe môi chợt nhếch lên—một làn sóng pheromone nồng đậm mùi gỗ ẩm tràn ra, quét qua người Giản Hành, rồi biến mất ngay tức khắc.
Hiệu quả lập tức thấy rõ.
Giản Hành mở mắt, đôi đồng tử vẫn mang theo sự mơ màng chưa tỉnh hẳn, ánh nhìn lộ vẻ mất tập trung.
Tần Thành lập tức thấy thoải mái, nhấc cặp lên rồi rời khỏi lớp trước khi Giản Hành kịp hoàn toàn tỉnh táo.
Hòa Bình là một khu cũ kỹ.
Nhờ vị trí sát ngay trường Nhất Trung, giá nhà mấy năm gần đây tăng vọt, nhưng không thể thay đổi thực tế là nơi này vẫn rất xập xệ.
Những tòa nhà xám nâu bong tróc đầy vết sơn cũ, khắp nơi dán chi chít quảng cáo vặt, chẳng ai buồn dọn dẹp. Nhìn từ xa, thậm chí còn trông như một bức tranh trừu tượng của nghệ sĩ nổi tiếng nào đó.
Tần Thành dừng xe trước cổng khu chung cư, dựng thẳng xe, vác lên tận tầng ba, móc chìa khóa mở cửa rồi đẩy xe vào trong.
Ở khu này, khái niệm "an ninh" gần như bằng không. Dù có khóa xe cũng chẳng ích gì. Nếu để dưới nhà, chỉ cần nửa ngày là chiếc xe có thể bốc hơi không còn dấu vết.
Cậu bước vào căn hộ nhỏ hai phòng ngủ, không gian không rộng nhưng rất gọn gàng.
Từ trong phòng ngủ vang lên giọng phụ nữ trung niên:
"Tiểu Thành à?"
Tần Thành dựng xe ngay ngắn ở cửa, cất giọng trước:
"Mẹ ơi, sáng nay con bị người ta bắt nạt, con đánh lại. Chỉ vì con thắng, nên cô Từ đình chỉ học con một ngày."
Vừa nói, cậu vừa bước về phía phòng ngủ chính, đẩy cửa ra, nở nụ cười sáng lạn:
"Mẹ nói xem, có phải cô giáo ghen tị vì mẹ có một đứa con đẹp trai lại giỏi đánh nhau không?"
Tống Anh Mai tựa vào đầu giường, trên đùi đặt một bức tranh thêu dang dở, cặp kính mắt trễ xuống sống mũi. Nghe con trai nói vậy, bà lập tức quan sát cậu từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi:
"Nó có đánh con không? Con có bị thương chỗ nào không?"
Tần Thành tiến lại gần, ngồi phịch xuống bên cạnh mẹ, ngoan ngoãn nói: ‘’Không đâu, con trai mẹ lợi hại lắm.''
Tần Thành không sợ trời, không sợ đất, nhưng lại sợ cô Từ sẽ liên lụy đến mẹ mình. Sức khỏe của mẹ không tốt, cậu chưa bao giờ dám làm bà phiền lòng.
Lần trước khi giám thị gọi cho mẹ cậu, điều đó hoàn toàn vượt qua giới hạn chịu đựng của cậu. Cậu lập tức tìm gặp cô Từ và hai người đạt được một thỏa thuận—chỉ cần cậu không gây chuyện ở trường Nhất Trung, mẹ cậu sẽ không phải đến họp phụ huynh.
Tống Anh Mai xoa đầu con trai, trông có vẻ hơi mệt mỏi.
''Đừng thêu nữa, hại mắt lắm,' Tần Thành lấy bức tranh thêu trên đùi mẹ, lợi dụng chiều cao của mình đặt lên nóc tủ quần áo, nũng nịu nói: 'Con trai mẹ kiếm tiền nuôi gia đình rồi, mẹ chỉ cần đẹp như hoa là được!''
"Được rồi, mẹ không thêu nữa," Tống Anh Mai nhìn con trai, mỉm cười, trong mắt vừa có sự tự hào, vừa có chút xót xa. Bà vỗ nhẹ lên cánh tay cậu rồi nói: "Về học bài đi, đừng để bị tụt lại so với bạn bè. Cũng đừng thức khuya hoài, mẹ vẫn có thể kiếm tiền mà."
Tần Thành liên tục vâng dạ. Vừa định khép cửa lại, cậu bỗng khựng lại, có chút không yên tâm nên lấy tấm thêu chữ thập giấu ở phòng khách.
Phòng của Tần Thành không lớn. Trong phòng có một chiếc giường, một tủ quần áo và một bàn máy tính.
Chăn không được gấp gọn mà cuộn lại với gối rồi chất đống ở đầu giường. Bên phải giường có một chiếc bàn nhỏ, trên đó chất đầy cốc nước, băng cổ tay, dây sạc, khăn giấy…
Ngược lại, khu vực bàn máy tính bên trái giường lại vô cùng gọn gàng, sạch sẽ, như thể thuộc về một không gian khác vậy—Bàn phím đen tuyền, chuột và màn hình đều được lau sáng bóng, không có một dấu vân tay hay vệt mồ hôi nào, mặt bàn cũng không dính chút bụi.
Người rành nghề nhìn qua là biết ngay đây là thiết bị chuyên nghiệp, giá không hề rẻ, mang lại trải nghiệm chơi game mà những bàn phím hay chuột thông thường không thể sánh được.
Vừa vào phòng, Tần Thành không làm gì khác mà theo thói quen gõ nhẹ lên bàn phím một cái. Âm thanh cách giòn tan của switch xanh lập tức vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Cậu cong môi hài lòng, bật máy tính lên rồi bắt đầu luyện tập.
Thời gian luôn trôi rất nhanh mỗi khi chơi game. Đến khi Tần Thành đứng dậy thì trời đã quá năm giờ chiều. Cậu duỗi người, đẩy cửa ra rồi gọi to: "Mẹ ơi, con hơi đói rồi~"
Giọng của Tống Anh Mai vọng ra từ bếp: "Mẹ có làm ít bánh nhân thịt, nhưng đừng ăn vội. Nhà mình có hàng xóm mới, con mang hai cái sang chào hỏi đi."
Tần Thành lười biếng đáp lời, trong lòng có chút tò mò.
Trước đây, căn hộ bên cạnh là của một cặp vợ chồng trẻ, ngày nào cũng cãi nhau vì chuyện nhà cửa, âm thanh om sòm như nồi nước sắp sôi trào.
Nhà cũ cách âm kém. Vì một số lý do, cậu thường xuyên thức khuya, đến nửa đêm lại bị tiếng ồn làm phiền không tài nào ngủ được.
Dạo ấy, cậu mất ngủ triền miên, sáng không dậy nổi, tinh thần gần như sụp đổ.
Không lâu trước, đôi vợ chồng trẻ cuối cùng cũng tích góp đủ tiền để dọn đi, nhưng chẳng bao lâu lại có người mới chuyển đến.
Tần Thành không mấy lạc quan, trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì.
Cậu cầm đĩa bánh nhân thịt, bước đến trước cửa phòng 302 và gõ cửa.
Một lát sau, có tiếng cách vang lên từ bên trong.
Tần Thành lười biếng ngước mắt nhìn lên.
"Giản Hành?!!!"
Tay cầm đĩa bánh của cậu suýt nữa đập thẳng vào mặt Giản Hành, bất ngờ đến mức quên cả tức giận. Cậu trợn mắt nhìn người trước mặt—vừa mới tắm xong, để trần nửa thân trên, mái tóc ngắn còn nhỏ từng giọt nước xuống. Tần Thành không nhịn được mà cảm thán: Cuộc đời này đúng là mẹ nó đầy rẫy kỳ tích.
Trong mắt Giản Hành lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bị vẻ bình thản và dửng dưng thay thế. Ánh mắt cậu ta lướt qua mặt Tần Thành, sau đó dời xuống bàn tay đang cầm đĩa—một chồng bánh nhân thịt vàng óng giòn rụm được xếp ngay ngắn, hương thơm nức mũi.
"Ồ," Tần Thành nhìn cậu ta, giọng điệu vô thức mang theo sự khiêu khích, "Mẹ tôi nói hàng xóm mới chuyển đến, hóa ra là cậu."
Giản Hành tựa vào khung cửa, không rõ cảm xúc: "Mẹ cậu bảo cậu mang qua à?"
Mái tóc cắt ngắn càng làm nổi bật làn da ngăm rám nắng, đôi vai rộng và vòng eo thon gọn. Vừa mới tắm xong, nước vẫn còn đọng trên cơ thể. Ánh mắt Tần Thành theo bản năng trượt xuống dọc theo cơ bụng màu đồng, lướt qua phần đường nét chữ V sâu hun hút, dễ dàng khiến người ta suy nghĩ lung tung…
Tần Thành "à" một tiếng, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hơi hoa mắt, đến mức không mở to được mắt ra. Cậu dừng lại giây lát, giơ tay chỉ ra sau lưng mình: "Tôi sống đối diện cậu."
Đáng tiếc, cậu cũng là một Alpha, sở hữu đầy đủ mọi thứ mà Giản Hành có. Nếu không, khi nhìn thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ ghen tị đến đỏ mắt.