Trong phòng rơi vào an tĩnh.
Giang Từ hừ lạnh một tiếng, trong giọng nói lười biếng mang theo vài phần trào phúng: "Hiện giờ, con chó con mèo gì cũng có thể tùy tiện đến quản chuyện của tôi rồi sao?"
Trên mặt Khương Tuyền lại tái nhợt thêm một tầng, ngay cả trong đôi mắt trong trẻo cũng long lanh lên vẻ ủy khuất nhịn nhục, nước mắt trào dâng, bị Giang Từ chọc tức đến thiếu chút bật khóc.
"Tôi chỉ có ý tốt mà thôi, lo lắng cho Tô Duyệt, anh có thể đừng vũ nhục người ta kiểu này được không."
Khương Tuyền mím chặt cánh môi đỏ, tính tình mềm yếu hiếm khi thấy có chút ương ngạnh, nhưng mắng Giang Từ xong, trong lòng cô ta lại nhiều thêm vài phần sợ hãi khó hiểu.
Giang Từ khẽ nhướng mày, môi mỏng nở nụ cười rét lạnh, trên gương mặt xấu xí đầy vẻ kiêu ngạo: "Vũ nhục ư? Đó cũng là do cô tự mình chạy tới đây chuốc lấy."
Dứt lời, anh lại chậm rãi nói bằng giọng điệu ghét bỏ: "Giang Mộ Hàng chết rồi sao? Ngay cả mèo chó của cậu ta cũng quản không nổi rồi?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play