Nước mắt Nam Hi rơi lã chã. Đợi đến khi vừa đủ thì nàng mới lặng lẽ lau nước mắt, đứng trước mặt các đệ tử, dáng vẻ mệt mỏi nói: “Hôm nay luyện tập đến đây thôi, mọi người tự về đi.”
Ngày thường nghe nàng nói vậy, các đệ tử đều giải tán nhanh hơn bất kỳ điều gì, nhưng hôm nay lại khác. Trong hai trăm đệ tử có mặt, những người thân thiết với nhau đều liếc nhìn nhau.
Nhiều người thầm thở dài.
Có người nói: “Sư tỷ, xin hãy nén bi thương.”
“Nếu muốn hận thì cứ hận, tại sao lại làm khó bản thân như thế.”
“Nếu đạo tâm bị tổn hại thì được lại chẳng bõ mất.”
“Sư tỷ không cần quá đau buồn, chúng ta phải tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, ít nhất tỷ cũng đã có rất nhiều thứ.”
Những lời an ủi không đầu không cuối này khiến Nam Hi ngơ ngác nhìn các đệ tử đi ngang qua.
[Hận? Hận ai? Sư tôn ư? Không được, như thế mới thật sự là ngỗ nghịch đấy.]
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT