Lúc này, Lạc Đình Vân cũng bước đến giữa hai người, tuy đã hiểu đại khái chuyện gì xảy ra nhưng vẫn hỏi: “Vừa nãy ở đây có dao động linh lực, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Nam Hi không chớp mắt, đáp lời: “Ta tu luyện giao cảm với thiên địa, tạo ra dao động linh lực nhưng sư tôn không tin.”
Nói xong, Nam Hi liếc nhìn về phía tiểu viện của mình.
[Sau khi đột phá, có lẽ dị tượng thiên địa cũng đã tiêu tan gần hết rồi. Bây giờ là chết không có chứng cứ, ta cứ không thừa nhận là được.]
Lúc này không chỉ Hòa Kiếm không hiểu tại sao Nam Hi lại giấu giếm mà ngay cả Lạc Đình Vân cũng không hiểu. Chàng cũng nhìn về phía tiểu viện của Nam Hi, thoáng nhớ lại vừa rồi mình thật sự thấy có một tia sáng vàng, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Nếu không phải Nam Hi và Hòa Kiếm nói chuyện ở đây thì có lẽ chàng cũng không ra ngoài, chứ đừng nói là điều tra sâu.
Nếu không phải có thể nghe thấy tiếng lòng của Nam Hi thì có lẽ Hòa Kiếm đã tin rồi. Nhưng dù sao ông cũng sống đã cả nghìn năm nên cuối cùng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại, giọng trầm xuống: “Thật sự chỉ là giao cảm?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play