Nhưng bà Hàn cũng mặc kệ cô ta, chờ con dâu về đây, cơn tức cũng đầy một bụng của bà: "Mẹ chưa từng gặp qua loại người nào như vậy, với tính tình này của cô ta, mẹ mà có thể sống một cách an ổn thì Lâm Quế Hoa này cùng họ với cô ta! Đứa con gái như vậy, ai mà lấy trúng thật xui xẻo, chờ thằng bảy trở lại mẹ sẽ nói với thằng bảy một tiếng, để thằng bảy đừng có lái xe với Trường Thắng nữa, hỏi xem có thể thay đổi đồng nghiệp không?"
Cố Lệ có thể nhìn thấy bà cụ tức giận bao nhiêu, nhưng cô đã đoán trước được điều đó, cô còn nghĩ rằng cô ta cũng cầm cự được vài ngày, kết quả còn chưa đến một ngày. Nhưng không sao, sau lần gặp gỡ này nếu con gái của cô ta có gặp chuyện gì, thì Cố Lệ cũng không sợ Từ Trường Thắng quay về không có lý để nói chuyện.
Dù sao lương thực của nhà cô cũng không phải được gió thổi tới, về phần tiền của Từ Trường Thắng đã tiêu hết từ nửa tháng trước. Vì Dương Mỹ Ngọc thích ăn gạo và bột mỳ, thậm chí còn muốn có một hai quả trứng để ăn, tất nhiên đó là một mức giá khác. Cố Lệ cũng không muốn nhìn thấy đứa nhỏ phải đến đây trong thời tiết như thế này, bị bế đi qua đi lại như vậy, nhưng cô chỉ có thể làm trong khả năng của mình, còn lại thì không thể nào trách cô được.
Cái gì càng lo lắng thì sẽ càng mau đến, chỉ mới vài ngày Dương Mỹ Ngọc hơn nửa đêm bế con gái đang sốt chạy đến gõ cửa. Cố Lệ đi ra mở cửa tức muốn bốc hỏa, nhưng vừa nghe cô ấy nói cũng chỉ có thể đè nén cơn giận quay về phòng lấy tiền, đạp xe đạp đưa hai mẹ con cô ấy đến bệnh viện. Chờ bác sĩ cho đứa nhỏ hạ nhiệt độ, và dần ổn định lại, Cố Lệ trực tiếp nói với Dương Mỹ Ngọc:
"Hai mươi đồng này tôi cho cô mượn, tôi sẽ tính lại với Từ Trường Thắng, còn sau này tôi không muốn thấy cô nữa!" Dương Mỹ Ngọc muốn nói lời cảm ơn và xin lỗi với cô nhưng không có cơ hội.
Sau khi Hàn Văn Hồng cùng Từ Trường Thắng trở về, Từ Trường Thắng không về nhà trước mà cùng Hàn Văn Hồng đến đây, chủ yếu là muốn tính tiền mà vợ anh ta đã dùng. Bà Hàn đầu tiên tính tiền cùng với anh ta, cũng đem ghi chép mỗi ngày đưa đến cho anh ta tính lại, sau đó mới nói với Từ Trường Thắng: "Trường Thắng, bác nói với cháu lời thật lòng, bác cùng Lệ Lệ có thể giúp được gì cho vợ cháu thì cũng đều đã giúp, nhưng chúng ta không còn cách nào để giúp được nữa, chuyện con gái của cháu bị bệnh, bác phải nói rõ trước với cháu, đây cũng không phải do chúng ta gây ra, mà không có cách nào có thể khuyên bảo vợ cháu."
"Đứa nhỏ bị bệnh ạ?" Sắc mặt Từ Trường Thắng căng thẳng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT