"Nhị Bảo muốn em đút, không cần anh, anh cứ ăn trước là được." Cố Lệ cũng không quan tâm ai ăn trước ai ăn muộn, bởi vì cho dù cô có cho Nhị Bảo ăn thì anh cũng sẽ ăn từ từ chờ cô.
Nhị Bảo đã dang tay về phía mẹ mình, rất dễ dàng để cho thằng bé ăn, bởi vì thức ăn rất ngon nên thằng bé mới ăn một lúc đã no.
"Nhị Bảo, con tự mình đi chơi đi." Cố Lệ đặt thằng bé xuống, Nhị Bảo liền loạng choạng đi về phía món đồ chơi của mình, sau đó ngồi xuống chơi, rất ngoan.
"Mau ăn." Cố Lệ lúc này mới nhìn anh. Hàn Văn Hồng mỉm cười ăn cùng cô, Cố Lệ thường thường chăm sóc Đại Bảo một chút, thấy cậu bé ăn đầu cá rất ngon lành, lại còn có kỹ xảo nên không khỏi hỏi: "Sao tuổi còn nhỏ mà lại ăn đầu cá giỏi như vậy?"
"Giống anh, khi còn nhỏ anh cũng như vậy." Hàn Văn Hồng cười.
Đại Bảo cười toe toét với cha mình, sau đó nịnh nọt mẹ: "Mẹ, mẹ hầm đầu cá ngon thật đấy!"
"Nhưng nó không có thịt, thịt cá không ngon hơn sao?" Cố Lệ nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play