Là Thẩm Hạ!
Thanh âm này đã ghim sâu trong tâm trí Tô Nhiễm Nhiễm!
Suốt mấy chục năm, đêm khuya nằm mơ về quá khứ, giọng nói tràn ngập từ tính này vẫn luôn bồi hồi trong những lần hồi mộng.
Có người từng nói, quá khứ nên được buông bỏ, cô nên bắt đầu lại lần nữa.
Nhưng bọn họ không hiểu.
Nếu đã từng có một người vào khoảnh khắc nguy cấp nhất, tình nguyện đánh cược tính mạng cũng muốn đối phương phải sống sót, vậy trên thế gian này còn người nào có thể thay thế được vị trí của anh?
Ít nhất, cô làm không được!
Tô Nhiễm Nhiễm không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô cũng không muốn quan tâm.
Cô chỉ biết rằng, cô còn có thể đứng trước mặt anh.
“Thẩm Hạ!”
Không do dự nữa, cô lập tức nhào vào lồng ngực vững chắc của anh!
Cơ thể quá mức gầy yếu của người phụ nữ cứ lao thẳng vào lòng mình như vậy, Thẩm Hạ cả người đều ngây ngẩn.
Trong lúc nhất thời, anh có chút không biết phải phản ứng với tình huống hiện tại như thế nào?
“Thẩm Hạ…”
Trong ngực truyền đến âm thanh nức nở của người phụ nữ, cơ thể yếu ớt kia còn mang theo chút run rẩy.
Giống y như đứa bé ấm ức, khiến người ta không nhịn được cảm thấy đau lòng.
Đầu ngón tay của Thẩm Hạ cuộn lại, theo bản năng muốn nâng tay lên trấn an người trong lòng.
Nhưng không biết nghĩ tới chuyện gì, anh dừng lại, hai tay cứ cứng đờ ở giữa không trung như thế.
“Em hối hận, em không muốn ly hôn với anh!”
Cuối cùng cũng có thể nói ra những lời này với anh, Tô Nhiễm Nhiễm không kiềm chế được mà khóc nức nở, làm cách nào cũng không dừng lại được.
Sau khi người đàn ông chết đi, trong vô số đêm cô vẫn luôn hối hận.
Trách cứ chính mình, tệ bạc với thâm tình của anh.
Mà bây giờ rốt cuộc có cơ hội gặp lại, chính miệng nói cho anh biết, cô không muốn rời đi.
Nghe được những lời này, trái tim Thẩm Hạ lập tức dừng đập một nhịp.
Anh hoài nghi có khả năng bên tai xuất hiên ảo giác.
Cô không phải rất muốn quay về thành phố sao?
Thậm chí vì yêu cầu được trở về thành phố, cô ngay cả cơm cũng không chịu ăn!
Cũng bởi vì như thế, Thẩm Hạ thậm chí không dám trở lại gian phòng này, anh sợ hãi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của người phụ nữ.
Nhưng mà đến cuối cùng, anh vẫn thua khi thấy sắc mặt cô ngày càng tái nhợt dần.
Nhưng anh vừa mới gật đầu đáp ứng ly hôn, chỉ trong chớp mắt, cô lại nói mình đã hối hận?
Mãi đến khi nơi ngực truyền tới cảm giác ấm nóng do nước mắt thấm ướt, Thẩm Hạ mới sâu sắc ý thức được, chuyện này đều là thật.
Cũng bởi vì người phụ nữ trong lòng này, chưa bao giờ thân thiết với anh như ở giây phút hiện tại.
Độ ấm nóng bỏng kia, xuyên qua vải dệt mỏng manh, giống như muốn làm bỏng cháy lồng ngực anh.
Thật lâu sau, Thẩm Hạ mới nghẹn giọng mở miệng.
“Em…Biết em đang nói gì không?”
Nghe được thanh âm từ tính lại chân thật của anh, Tô Nhiễm Nhiễm có chút tham lam ngửi lấy mùi hương trên cơ thể anh.
“Em biết, em không muốn ly hôn!”
Không biết có phải bởi vì đã quay về thời điểm lúc hai mươi tuổi hay không, tâm tính của Tô Nhiễm Nhiễm cũng trẻ con hơn, lời nói ra mang theo chút ngang ngược tùy hứng.
Nhưng lọt vào trong tai Thẩm Hạ, là yêu kiều chưa từng thấy, khiến anh có chút không chịu nổi.
“Tô Nhiễm Nhiễm, em nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Hạ xác nhận lại.
Anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ trắng xanh không có chút huyết sắc trước mặt.
Giống như muốn ở trên gương mặt của cô, nhìn thấu được chút dấu vết gì đó.
Nhưng trên mặt cô, không có một chút chần chừ hay hối hận.
Thái độ chuyển biến tới 180 độ thế này thật sự khiến anh giật mình, cảm thấy như gặp phải ảo giác.
Dường như cô gái không ăn cơm để bức ép anh ly hôn kia, không phải là cô.
Nhưng mà, anh cũng không muốn nghiên cứu sâu hơn.
“Cơ hội ly hôn, chỉ có một lần này!”
Thẩm Hạ mở miệng nói, ánh mắt gắt gao dán chặt vào đôi mắt ngập nước kia.
Một lần nữa được đối diện trực tiếp với gương mặt hơi thô ráp nhưng tuấn lãng này, Tô Nhiễm Nhiễm có chút không thể rời mắt.
Nhưng khi nhìn đến đôi mắt phủ kín tơ máu của anh, cô không nhịn được mà cảm thấy đau lòng.
Đời trước, cô căn bản không hề quan tâm anh phải chịu đựng bao nhiêu giày vò.
Mà chút khát cầu và không chắc chắn sâu trong đáy mắt anh, càng khiến trái tim cô tan nát.
Không nỡ để anh phải chờ đợi thêm một giây phút nào, Tô Nhiễm Nhiễm nghiêm túc gật đầu.
“Không hối hận!”
Lời vừa dứt, lập tức cảm nhận được một sức mạnh cực lớn truyền tới từ phía sau.
Tô Nhiễm Nhiễm còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị ôm rất chặt trong lồng ngực nóng bỏng.
Bên tai là giọng nói hung dữ của người đàn ông.
“Tô Nhiễm Nhiễm, đây là em nói đấy nhé, sau này dù em có khóc tới chết anh cũng không buông tay nữa!”
Nghe những lời bá đạo này, trái tim Tô Nhiễm Nhiễm cũng run rẩy theo.
Nhưng càng nhiều hơn là sự vui vẻ không thể áp chế được.
Chẳng qua đã mấy ngày không ăn không uống, lúc này cơ thể cô đã như nỏ mạnh hết đà.
Dựa vào lồng ngực kiên cố của anh, Tô Nhiễm Nhiễm an tâm nhắm mắt lại, chìm vào bóng tối.
“Vợ!”
…...
Tô Nhiễm Nhiễm nằm mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, cô như chứng được cả đời của một người khác.
Người phụ nữ trong giấc mơ, đúng là Lý Tuyết Thu, con gái út nhà bí thư chi bộ của thôn.
Trước khi cô ta trọng sinh, Lý Tuyết Thu mắt mù tim mù, coi mắt cá trở thành trân châu.
Ỷ vào trong nhà yêu thương, cô ta hủy bỏ hôn sự với Vu Chính Quân, dứt khoát gả cho nam thanh niên trí thức Lưu Kỷ Đông.
Không ai ngờ tới cô ta vừa mới sinh con xong, kỳ thi đại học được khôi phục trở lại.
Người đàn ông đã từng thề non hẹn biển, nói lời ngon tiếng ngọt, cứ thế bỏ rơi hai mẹ con cô ta.
Lý Tuyết Thu thành trò cười trong đại đội!
Cô ta không thể sống ở đây được nữa, sau khi cải cách mở cửa thì theo người ta xuôi nam làm việc.
Lúc ban đầu Lý Tuyết Thu chỉ muốn kiếm chút tiền về thôn, khiến những người cười chê cô ta mở to mắt chó nhìn xem!
Nhưng một cô gái nông thôn như cô ta, đã từng nhìn thấy phồn hoa trong thành phố sao?
Rất nhanh cô ta đã chìm vào xa hoa trụy lạc của thành thị, vì tiền mà đành phải bán mình.
Tiền này kiếm dễ dàng, tiêu cũng nhanh.
Gần hai mươi năm trôi qua, cô ta không tích cóp được đồng nào.
Lúc đó cô ta đã già nua xuống sắc, căn bản không kiếm được bao nhiêu, còn họa vô đơn chí, cô ta lại nhiễm bệnh về đường sinh dục.
Khi cô ta bôn ba ở bệnh viện lớn khám bệnh, trong lúc vô tình thấy được hai bóng dáng quen mắt.
Một người chính là Tô Nhiễm Nhiễm xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, mà người một người khác, là Thẩm Hạ một thân quân trang.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, trên tivi đang chiếu tới người nhà giàu số một, rõ ràng là người đàn ông thô kệch Lý Tuyết Thu từ hôn năm đó.
Mây và bùn khác biệt, cuối cùng Lý Tuyết Thu ôm hận chết đi!
Nhưng không nghĩ tới cô ta đau khổ mà chết, vừa mở mắt, lại quay về thời điểm vừa mới từ hôn với Vu Chính Quân?
Không chỉ có vậy, cô ta may mắn còn có được một không gian.
Trong không gian chứa vật tư không thể đếm hết.
Dựa vào linh cơ trọng sinh và không gian, Lý Tuyết Thu tìm tới Vu Chính Quân đã bị cô ta từ hôn.
Một đường vả mặt ngược cặn bã, làm giàu, cuối cùng đi lên đỉnh cao của nhân sinh!
Mà lúc đó Tô Nhiễm Nhiễm đang nằm lẻ loi trong phòng cấp cứu, bên ngoài phòng cấp cứu trống rỗng không có một bóng người.
Mãi đến khi cô ở trong mộng đau đớn chết đi, Tô Nhiễm Nhiễm mới bất ngờ giật mình tỉnh lại!
Cảm giác hít thở không thông khi cận kề cái chết kia, khiến cô không nhịn được há miệng thở hổn hển!
Mồ hôi hai bên thái dương nhỏ từng giọt xuống, nhưng Tô Nhiễm Nhiễm chẳng quan tâm đến việc lau đi.
Nhớ tới cảnh tượng xảy ra trong giấc mơ, cô không nhịn được nắm chặt tay.
Bởi vì những chuyện đó căn bản không phải mơ, mà chính là những chuyện đời trước cô đã trải qua.
Không nghĩ tới, hóa ra chân tướng mọi chuyện là như thế này?
Chính vì đời trước Vu Chính Quân từng cầu hôn cô, mà cô cuối cùng lại sống tốt hơn cô ta, cho nên cô ta nhất định muốn giẫm đạp cô ở dưới chân?
Cũng chỉ bởi đời trước cô bắt gặp một mặt chật vật không chịu nổi của cô ta, cho nên cô ta rất muốn đẩy cô vào bụi bẩn?
Chẳng trách, rõ ràng đời trước cô rất ít khi đi ra ngoài, nhưng vẫn thường xuyên giáp mặt cô ta.
Mà mỗi lần chạm mặt, cô ta luôn phải khoe khoang với cô rằng, chồng của cô ta lại đang khai phá tòa nhà nào.
Còn ám chỉ với cô, cô ta có thể giới thiệu nhân vật lớn nào đó cho cô làm quen.
Cái gọi là "làm quen" của cô ta mang ý tứ gì, không cần nói cũng biết.
Nghĩ tới đây, Tô Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy buồn cười vô cùng.
Loại người như vậy, dựa vào cái gì cho cô ta được sống lại lần nữa?
Không phải đã quấy nát nhân sinh của người khác hay sao?
Đột nhiên Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ tới gì đó, vội vàng kéo ống tay áo của mình.
Rũ mắt nhìn xuống, đôi mắt không nhịn được nheo lại.
Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn không biết từ khi nào, đã có thêm một nốt ruồi màu đỏ tươi.