Sau nửa đêm, tuyết rơi dày đặc dần dần ngừng lại, cuồng phong ngoài cửa sổ vẫn gào thét không ngừng, tiếng rít thê lương ai oán như tiếng thú dữ rống lên, dù Từ Trọng đã chọn phòng tốt nhất, khung cửa sổ cũ nát vẫn bị gió đập vào kêu lách tách.
Tống Tri Ý cuộn tròn trong chăn, ngủ không yên giấc, theo bản năng sờ soạng bên cạnh, đáng tiếc ngoài hai cái bình nước nóng ấm áp, chẳng còn gì.
Triệu Hành vẫn chưa về sao?
Tống Tri Ý bất an kéo chăn xuống, thò nửa khuôn mặt nhỏ ra, dụi mắt nhìn quanh, nhanh chóng thấy người đàn ông đang ngồi yên lặng trước bàn.
Trong phòng chỉ thắp hai ngọn nến, giờ phút này lay động theo gió, khuôn mặt nghiêng thâm thúy của hắn nổi bật trong ánh sáng mờ ảo lúc sáng lúc tối, mang theo chút hơi thở bi thương khó tả.
Tống Tri Ý nhíu mày, đứng dậy vén chăn, cảm giác lạnh buốt ập đến, nàng run rẩy, vội khoác áo lông chồn, xỏ giày xuống đất.
Khi đến sau lưng Triệu Hành, nàng mới phát hiện mực đã khô từ lâu, còn hắn đang nhìn chăm chú vào bức họa vẽ bộ xương người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play