Triệu Hành bỗng nhiên trở nên ôn hòa dễ tính như vậy, Tống Tri Ý nhất thời không quen.
Nàng luôn nhớ rõ vẻ mặt lạnh băng của hắn khi gọi nàng là Tống Tri Ý, hờ hững và xa cách.
Bây giờ nghe hắn gọi hai tiếng "Tri Ý" đã thấy mãn nguyện, đương nhiên không coi lời nói đùa "ngàn ngàn vạn vạn biến" là thật.
Hoàng đế rời đi, cung uyển khôi phục vẻ quạnh quẽ thường ngày, Phong thái y thường dẫn Lạc Mi và nội thị vào rừng, thời gian chẩn trị cho Triệu Hành mỗi ngày cũng dài hơn trước rất nhiều, mùi thuốc trong phòng dần đậm đặc.
Chớ nói Tống Tri Ý, ngay cả Sồi Xanh và Mai Hương cũng thấy kỳ lạ, lo lắng —— có phải thân thể Tam điện hạ càng nghiêm trọng, không sống được bao lâu nữa?
Buổi trưa hai ngày sau, Tống Uyển mang theo một xe lớn dược liệu tốt nhất và trang sức vải vóc thịnh hành, vội vã đến cung uyển, vừa thấy Tri Ý, hốc mắt đã đỏ hoe, đau lòng nói: “Con gái ngoan của ta, con chịu khổ rồi!”
Tống Tri Ý nhiều ngày không gặp mẫu thân, mũi cũng cay xè, nhào vào lòng Tống Uyển, lẩm bẩm: “Kỳ thật cũng không chịu khổ gì lớn, có phải Sồi Xanh và Mai Hương nói linh tinh cho người nghe không?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT