Khi Nguyên Dao biết tin, cô vừa từ nhà bếp bước ra, tay cầm một khay bánh đen thui, hình thù méo mó.
Dạo gần đây, cô đọc được mấy cuốn sách dạy làm bánh của dân gian, bỗng nhiên nổi hứng muốn thử. Vì vậy, cô đã đến nhà bếp tìm nữ đầu bếp để học hỏi.
Ban đầu, nữ đầu bếp sợ hãi đến mức tìm đủ mọi lý do để từ chối, cố gắng thuyết phục Nguyên Dao bỏ ý định. Nhưng cô kiên quyết không từ bỏ.
Không còn cách nào khác, bà đành bí mật sai người đi báo cho Tiểu Quế Tử. Đến khi nghe nói Thái tử đã đồng ý, bà mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố khuyên cô đừng ở lại bếp quá lâu, kẻo bị ám mùi dầu mỡ.
Nguyên Dao cười tít mắt gật đầu đồng ý, nghĩ rằng làm bánh chắc cũng đơn giản, không mất bao nhiêu thời gian.
Nhưng đời không như mơ.
Nhìn khay bánh đen thui trong tay, cô không khỏi chán nản.
Nữ đầu bếp thấy vậy liền vội vàng an ủi:
“Thái tử phi, đây là bánh hạt mè, màu sắc như vậy là bình thường!”
“Đúng đúng! Chỉ là bánh hạt mè thôi mà!”
Mọi người trong bếp nhanh chóng phụ họa.
Nhưng Nguyên Dao lắc đầu, “Nhân là hạt mè thì đúng, nhưng bên ngoài phải là màu trắng của gạo nếp mới đúng chứ.”
“Chuyện này...”
Mọi người nhìn nhau, không biết nói gì thêm.
Nguyên Dao nhìn chằm chằm mấy chiếc bánh méo mó một lúc lâu rồi thở dài, bỏ chúng vào hộp đựng thức ăn, sau đó rời khỏi bếp.
“Không sao đâu, không cần an ủi ta, ta biết ta làm không tốt mà.”
“...”
Những người trong bếp nhìn theo bóng cô khuất dần, rồi đồng loạt cúi đầu hành lễ:
“Cung tiễn Thái tử phi!”
Trên đường quay về, Nguyên Dao vừa nghe Giản Lộ kể chuyện của Tĩnh phi và Tấn Vương, vừa không khỏi ngạc nhiên.
Không ngờ trong thời gian ngắn như vậy mà đã xảy ra nhiều chuyện như thế.
Nhưng có một điều cô cảm thấy lạ.
“Tại sao Tấn Vương và nhà họ Tưởng phạm tội lớn như vậy, mà Hoàng thượng vẫn nể mặt Tĩnh phi?”
Cô từng nghe nói Tĩnh phi là phi tần quyền lực nhất trong hậu cung, nhưng chưa bao giờ thấy Hoàng thượng đặc biệt sủng ái bà ta. Chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao?
Những chuyện như thế này, Giản Lộ đương nhiên cũng không rõ.
Nguyên Dao nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện này không liên quan nhiều đến mình, nên cũng chẳng bận tâm thêm nữa.
Khi cô về đến sân viện của mình, Trì Trăn cũng vừa từ bên ngoài trở về.
Nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay cô, ánh mắt anh thoáng hiện lên sự thích thú.
Nguyên Dao thấy vẻ mặt anh như vậy thì có chút ngượng ngùng.
Hôm qua cô còn mạnh miệng khoe khoang với anh rằng mình chắc chắn sẽ làm ra món bánh ngon nhất, thế mà hôm nay lại…
Trì Trăn nhìn ánh mắt lấp lánh đầy chột dạ của cô, khóe môi hơi nhếch lên một nụ cười.
Anh đưa tay lấy một chiếc bánh đen sì trong hộp ra, chậm rãi đưa lên mũi ngửi thử, rồi cười nói:
“Ngửi mùi thì có vẻ không tệ.”
Nguyên Dao vội chộp lấy tay anh để giật lại chiếc bánh, nhưng làm thế nào cũng không lấy lại được.
Cô bĩu môi chán nản, “Ngài không cần an ủi ta đâu, ta biết mình làm hỏng rồi.”
Trì Trăn nhìn cô, ánh mắt đầy bất đắc dĩ.
Anh cắn một miếng.
Nguyên Dao không ngờ anh thực sự ăn, sững người một chút, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Vừa có chút ngọt ngào, lại vừa có chút khó hiểu.
Cô nhìn anh chằm chằm, mím môi, khẽ nói:
“...Ngài không sợ ta bỏ độc sao?”
Trì Trăn hơi dừng lại, môi khẽ nhếch lên như muốn nói gì đó.
Nhưng cô lại nhanh miệng nói tiếp, “Nhỡ đâu là loại độc không màu không mùi thì sao?”
“...”
Anh im lặng vài giây, nhìn cô bằng ánh mắt khó lường.
Rồi anh khẽ thở dài, đặt chiếc bánh xuống, nhẹ giọng nói:
“Dao Dao.”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói:
“Nếu nàng thực sự hạ độc, thì ta cũng vui vẻ chấp nhận.”
Nguyên Dao sững sờ, “Vì sao?”
Trì Trăn nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt cô, ánh mắt tràn đầy dịu dàng:
“Vì ta yêu nàng.”