Đúng vậy, kỹ năng!

Hắn ta đã dùng đủ mọi chiêu thức, công khai lẫn ngầm, vậy mà tất cả đều bị Trì Trăn phá giải dễ dàng.

Mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán Trì Nghiễm.

Ngay lúc hắn ta còn đang mất tập trung, Trì Trăn đột nhiên liếc nhìn một cái.

Chỉ trong chớp mắt, hắn vung gậy với tốc độ nhanh như chớp, đánh quả cầu bay thẳng vào khung thành.

Trì Nghiễm chết sững nhìn quả cầu lướt qua, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Mãi đến khi tiếng reo hò vang lên khắp nơi, hắn ta mới bừng tỉnh, quay đầu lại.

Chỉ thấy Trì Trăn đã nhảy xuống ngựa, thậm chí còn chưa thay trang phục mà đã sải bước lên khán đài, nắm tay Nguyên Dao kéo đi thẳng về phía trại ngựa.

Như thể kết quả trận đấu chẳng đáng để bận tâm.

Sắc mặt Tĩnh Phi lúc này đã trở nên cực kỳ khó coi.

Trì Nghiễm đứng đó, bàn tay siết chặt đến mức gần như rỉ máu, trong mắt ánh lên sự tàn độc.

Hắn ta nhắm mắt, thầm thề với bản thân—

Sớm muộn gì cũng có ngày, tất cả những gì Trì Trăn cướp đi, hắn ta sẽ giành lại bằng được!

Trong khi đó, Nguyên Dao cảm thấy bàn tay mình sắp bị bóp nát đến nơi.

Không biết Trì Trăn bị gì nữa.

Lúc đầu cô còn vui mừng vì hắn thắng trận, vậy mà hắn chẳng nói một lời, cứ thế kéo cô đi thẳng, trông có vẻ không vui chút nào.

Nguyên Dao định lên tiếng kêu đau, nhưng thấy dáng vẻ của hắn như vậy lại do dự, cuối cùng chỉ đành nhẫn nhịn.

May mà khi lên xe ngựa, Trì Trăn dần bình tĩnh lại.

Khi cô chúc mừng hắn chiến thắng, hắn còn mỉm cười một chút.

Nguyên Dao thở phào nhẹ nhõm.

Chắc là hắn bị Trì Nghiễm làm bực mình thôi.

Dù sao thì ngay cả cô cũng cảm thấy nói chuyện với Trì Nghiễm rất phiền phức, huống chi là Trì Trăn.

Sau khi về đến Đông Cung, Trì Trăn đi tắm ngay.

Nguyên Dao ngồi trong sân nhỏ của mình, chống cằm suy nghĩ một lúc rồi quyết định tối nay phải bồi bổ cho hắn một chút.

Chơi một trận mã cầu chắc chắn rất mệt!

Thế là cô bảo Giản Lộ đến nhà bếp nhắn thêm vài món ăn, tiện thể lấy bình rượu hoa quế đã ủ trước đó.

Hoa Hoa nhìn cô bận rộn đầy hào hứng, bỗng nhiên cảm thấy có chút "bất lực".

Không ngờ "ếch xanh trong nồi nước ấm" lại sắp bị nấu chín nhanh đến vậy.

Nó không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở:

“Dao Dao, có phải cô quên mất nhiệm vụ của mình rồi không?”

Nguyên Dao giật mình, sau đó hơi bối rối đáp:

“Ta đã nghĩ ra cách rồi, chỉ là chưa bắt đầu thực hiện thôi.”

Hoa Hoa buồn bã than thở:

“Chiều nay rõ ràng là một cơ hội tốt, vậy mà cô lại tự bỏ qua, còn định đợi đến khi nào nữa?”

Nguyên Dao suy nghĩ một chút rồi hiểu ra nó đang nhắc đến chuyện của Tưởng Nguyệt.

Cô lắc đầu:

“Nếu muốn tìm một người ở bên ngài ấy lâu dài, thì ít nhất cũng phải đáng tin cậy chứ. Tĩnh Phi và Tưởng Nguyệt rõ ràng chẳng có ý tốt gì.”

Hoa Hoa nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì thêm.

“... Cô vui là được.”

Nó không nói tiếp, nhưng cuộc trò chuyện này lại khiến Nguyên Dao giật mình nhận ra một điều.

Từ khi đến thế giới này, cô luôn lần lữa chưa thực hiện nhiệm vụ, hết lần này đến lần khác trì hoãn.

Nếu cứ tiếp tục kéo dài, e là không ổn chút nào.

Nhưng mà… bảo cô tìm một người thích hợp để làm bạn đời của Trì Trăn, chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Nguyên Dao cau mày đầy khó xử.

Giờ phải làm sao đây?

Hay là… tối nay hỏi thẳng Trì Trăn xem hắn thích kiểu người thế nào nhỉ?

Ít nhất cũng giúp cô có chút phương hướng.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play