Sau một trận quay cuồng trời đất, Lâm Thanh Uyển chậm rãi mở mắt. Đập vào tầm nhìn của nàng là một mảng lớn hoa sơn trà rực rỡ đang khoe sắc. Ngẩng đầu lên, nàng lại thấy một hành lang dài trang trí tinh xảo với những hoa văn uốn lượn cầu kỳ.
Lấy lại bình tĩnh, nàng quay đầu nhìn sang bên cạnh. Lâm Giang cùng Bạch Ông đang đứng ngay đó, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng. Khi thấy nàng hướng mắt sang, cả hai liền mỉm cười khẽ, trao cho nàng một cái nhìn trấn an.
“Đây là biệt viện của ta ở Dương Châu. Phía trước chính là nơi ta ở. Lâm cô nương, mời vào.” Lâm Giang nghiêng người, làm động tác mời nàng tiến vào.
Đột ngột từ đô thị hiện đại bước vào một căn nhà mang vẻ đẹp cổ kính, dù đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi thực sự đặt mình vào khung cảnh này, Lâm Thanh Uyển vẫn không khỏi có cảm giác như đang bước đi giữa làn sương mờ ảo, khó phân thực hư.
Nàng chậm rãi bước theo sau Lâm Giang, đi sâu vào bên trong. Trên đường đi, nàng bắt gặp vài gia nhân vội vã qua lại, ai nấy đều nhìn thẳng phía trước, không để ý đến ba người họ. Có một người vì quá hấp tấp mà vô tình hụt chân, thân mình loạng choạng, rồi… cứ thế xuyên thẳng qua người Lâm Giang!
Lâm Giang và Lâm Thanh Uyển đều sững sờ. Trái lại, Bạch Ông lại giữ vẻ mặt bình thản như đã quá quen thuộc với cảnh tượng này. Ông ta khẽ cười nói: “Thượng tiên, chúng ta mau vào trong thôi. Ngài bây giờ vẫn là hồn thể, nếu để hồn rời khỏi xác quá lâu sẽ không tốt cho thân thể đâu.”
Lâm Giang hoàn hồn, áp chế cảm giác quái dị trong lòng, quay sang Lâm Thanh Uyển, dịu giọng trấn an: “Lâm cô nương, đừng lo. Thật ra khi bị người khác xuyên qua hồn thể cũng không có cảm giác gì cả. Sau này cô sẽ quen thôi...”
Lâm Thanh Uyển: …Không, cảm ơn. Nàng tuyệt đối không muốn quen với chuyện này một chút nào!
Xuyên qua hành lang dài, ba người tiến vào một sân viện. Từ chính phòng vẳng ra từng hồi tiếng khóc thút thít, nghe ai oán vô cùng.
Trước cửa có hai nha đầu đang đứng canh. Một người len lén nhìn trước ngó sau, thấy xung quanh không có ai liền nhỏ giọng thì thào với người bên cạnh: “Lão gia đã hôn mê suốt ba ngày rồi… Cô nói xem, liệu có phải ngài ấy sẽ không tỉnh lại nữa không?”
“Im ngay! Những lời này đâu phải thứ chúng ta có thể tùy tiện nói?” Nha đầu còn lại vội vàng nhìn trái ngó phải, rồi hạ giọng nhắc nhở: “Nếu để Lâm ma ma nghe được, coi chừng cái mạng nhỏ của cô!”