Nhìn thấy lớp sương dần tan đi, Cảnh Triệt nhớ lại ngày bé Diệp Mộ Sanh cũng thường ngồi một bên xem hắn luyện kiếm. Hắn cong môi mỉm cười, gật đầu nói: “Vậy được, nếu Mộ Nhi muốn xem, ta sẽ múa kiếm cho y xem.”
“Ừm, múa cho tốt nhé, ta hài lòng sẽ có thưởng đấy.” Dứt lời, Diệp Mộ Sanh cười, rời khỏi lòng Cảnh Triệt một chút: “Bắt đầu đi.”
Cảnh Triệt mỉm cười với Diệp Mộ Sanh. Hắn giơ tay, thanh kiếm vẽ một đường cong tuyệt đẹp trên không trung, sau đó bắt đầu múa dưới ánh nắng sớm mai, trước mặt Diệp Mộ Sanh.
Mày kiếm mắt sáng, mỗi chiêu mỗi thức đều sắc bén, mạnh mẽ. Khi múa kiếm, vạt áo của hắn bay phấp phới, mái tóc đen tung bay, vô cùng tiêu sái, phóng khoáng.
Ngắm nhìn Cảnh Triệt, trong mắt Diệp Mộ Sanh ngập tràn sự dịu dàng như gió xuân. Nhưng không lâu sau, Diệp Mộ Sanh đột nhiên cong khóe môi, một tia tinh nghịch nhanh chóng xẹt qua đôi mắt rực rỡ, rồi y lén lút cúi người xuống.
Dù chỉ là thoáng thấy động tác của Diệp Mộ Sanh, Cảnh Triệt vẫn không chút biến sắc mà nhướng mày. Sống với nhau mười mấy năm, quá đỗi quen thuộc với y, hắn đương nhiên biết Diệp Mộ Sanh muốn làm gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, một hòn đá đột nhiên bay đến, nhắm thẳng vào đầu hắn. Tốc độ nhanh đến mức không thể nhìn rõ quỹ đạo của nó, nhưng với Cảnh Triệt thì việc này dễ như trở bàn tay.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play