Diệp Mộ Sanh sờ lên cánh tay Cảnh Triệt đang ôm mình, bàn tay y bao phủ lấy tay hắn, gật đầu nói: “Vừa lúc ta cũng đang đói…”
Nghe Diệp Mộ Sanh nói đói bụng, Cảnh Triệt cưng chiều cười, định đứng dậy: “Vậy ta đi bưng cháo tới ngay.”
May mà hắn đã bưng cháo tới, nếu không Mộ Nhi lại phải chịu đói thêm một lát nữa.
Nhưng vừa dứt lời, Diệp Mộ Sanh lại bất ngờ khép năm ngón tay lại, giữ chặt tay Cảnh Triệt. Y cong khóe môi, cười nói: “Đừng vội. Cảnh Triệt, vừa nãy ngươi gọi ta là gì? Gọi lại một lần nữa cho ta nghe nào.”
Cảnh Triệt lật tay nắm lấy tay Diệp Mộ Sanh. Hắn rũ đầu, trán kề sát trán y. Đối diện với đôi mắt đào hoa lấp lánh kia, hắn dịu dàng như gió xuân, gọi: “Mộ Nhi…”
Diệp Mộ Sanh, người đã khôi phục được một chút tinh lực, hài lòng gật đầu. Nhưng ngay sau đó, đáy mắt y lại xẹt qua một tia tinh nghịch, nâng đôi mày liễu xinh đẹp lên, nói: “Cảnh Triệt, thật ra còn có một cách xưng hô thích hợp hơn.”
Cảnh Triệt nghe vậy, trong mắt hiện lên sự nghi hoặc, hỏi: “Xưng hô gì?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play