Nghe Thái tử hỏi mình câu hỏi này, trong lòng Cảnh Triệt sửng sốt, thoáng hiện lên một câu trả lời, nhưng ngoài miệng hắn lại tránh né vấn đề của Diệp Mộ Sanh, nhàn nhạt đáp: “Nếu Điện hạ thích thì giữ lại, không thích thì cho đi.”
“Bản điện hỏi là ngươi có muốn không?” Diệp Mộ Sanh nhướng mày, bưng chén rượu đứng dậy. Mái tóc đen theo cử động rơi xuống vai, buông lơi trước mặt.
Cảnh Triệt nói: “Đây là việc riêng của Điện hạ.”
“Việc riêng thì sao?” Dừng lại trước mặt Cảnh Triệt, đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh đầy ý cười, y cực kỳ kiên nhẫn lặp lại một lần: “Bản điện chỉ hỏi ngươi muốn hay không?”
Diệp Mộ Sanh cứ bám riết lấy câu hỏi này, Cảnh Triệt lại không muốn trả lời. Hắn rũ mi, cúi đầu, trên khuôn mặt bình tĩnh không hề có một chút cảm xúc.
Diệp Mộ Sanh nhỏ hơn Cảnh Triệt năm tuổi, vẫn đang trong giai đoạn phát triển chiều cao, nên khi đứng trước mặt Cảnh Triệt, y rõ ràng thấp hơn hẳn.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, Diệp Mộ Sanh đã quen với sự chênh lệch chiều cao này. Khóe môi y nở nụ cười, giống như lúc nhỏ, y ghé sát vào Cảnh Triệt, đưa đầu vào tầm mắt của hắn, nghiêng đầu ngọt ngào gọi tên hắn: “Cảnh Triệt…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT