Khi bước qua cánh cửa gỗ đỏ, lối đi chỉ còn lại một màu tuyết trắng xóa, người mà Diệp Mộ Sanh thấy lúc nãy cũng đã rời đi.
Cảnh Triệt bế Diệp Mộ Sanh, dẫm trên tuyết đi thong thả. Khi tuyết rơi dần nhỏ lại, một luồng hương mai se lạnh ập tới, hai người đã đến trước cung điện của Thái tử.
Những cung nữ, thái giám chờ đợi bên ngoài cung điện thấy Diệp Mộ Sanh trở về, vội vàng quỳ xuống cung nghênh: “Tham kiến Thái tử Điện hạ!”
Vừa về đến nhà, Diệp Mộ Sanh liền nhảy khỏi lòng Cảnh Triệt. Tuy vẻ mặt Cảnh Triệt vẫn bình tĩnh, thản nhiên, nhưng hắn vừa che dù giấy màu xanh nhạt, vừa nhẹ nhàng khoác chiếc áo choàng lên vai Diệp Mộ Sanh.
Quay đầu lại mỉm cười với Cảnh Triệt, Diệp Mộ Sanh không vội bảo những người đang quỳ đứng lên. Y kéo tay Cảnh Triệt, làm ra vẻ mặt nhỏ nhắn tinh xảo nghiêm túc, nói với mọi người trong cung Thái tử: “Các ngươi nghe cho rõ đây, sau này Cảnh Triệt chính là thị vệ bên cạnh bản điện. Các ngươi mà ức hiếp hắn thì chính là ức hiếp bản điện, đã rõ chưa?”
Cảnh Triệt nghe vậy, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Liên Kiều cùng mọi người đương nhiên không dám nghi ngờ, cúi đầu đồng thanh nói: “Dạ!”
“Được rồi, đứng lên hết đi.” Thấy những người đang quỳ đều cung kính gật đầu, Diệp Mộ Sanh cười cười, lúc này mới hài lòng phất tay cho họ đứng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT