Buổi tối tan giải tán, các bạn học giữ chặt huấn luyện viên Lý Mậu, người tặng quà thì tặng quà, người chụp ảnh thì chụp ảnh. Trên đường trở về, sau khi hát xong bài ca truyền thống của huấn luyện viên, tiếp theo là bài "Sau này", lần lượt làm rất nhiều người bật khóc.
"Sau này, tôi cuối cùng đã học được, cách yêu thương, tiếc rằng anh đã đi xa, biến mất giữa biển người..."
Khẽ hát theo các bạn học, dưới ánh trăng mờ ảo, Diệp Mộ Sanh nghiêng đầu vươn tay kéo lấy bàn tay Kỳ Phong, năm ngón tay siết chặt, nắm lấy không rời.
Cảm nhận hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay, khóe môi Kỳ Phong từ từ nhếch lên, đối diện với ánh mắt Diệp Mộ Sanh, lộ ra nụ cười rạng rỡ, nắm lại tay Diệp Mộ Sanh nói: "May mà giữa chúng ta, không phải là sau này."
Diệp Mộ Sanh cười cười, nói: “May mà lúc em học được cách yêu, anh vẫn còn ở đó.”
Kỳ Phong còn chưa kịp mở miệng, cô gái đang đi trước mặt họ, vốn dĩ mắt đỏ hoe, dụi dụi nước mắt, không nhịn được quay đầu nói: "Ôi trời, hai người đừng có tình tứ như thế chứ."
Cô nàng này đi suốt cả quãng đường, thấy hai người kia mày đưa mắt liếc tình tứ, cũng không biết đã ăn bao nhiêu cẩu lương rồi!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play