Diệp Mộ Sanh nghe vậy, cười cười, ngoái đầu nhìn lại liếc mắt một cái ban công, nói với Kỳ Phong: "Vậy anh bây giờ nhảy xuống từ ban công đi."
Kỳ Phong chỉ là nói vậy thôi, sao có thể thật sự nhảy xuống. Anh dựa vào vai Diệp Mộ Sanh, tay sờ soạng khắp người Diệp Mộ Sanh.
Ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, Kỳ Phong trêu chọc: "Sao mà nhẫn tâm thế, thật sự nỡ để chồng em đi chết ư? Hơn nữa Mộ Mộ tôi nói cho em biết, dù có nhảy xuống rồi, tôi thành ma cũng phải ám em."
Cảm giác được Kỳ Phong lại đưa tay vào trong áo, còn nắm lấy chỗ nào đó, thân thể Diệp Mộ Sanh run lên, cảm giác tê dại dần dần lan tỏa, sắc đỏ ửng vừa nhạt đi lại đỏ bừng trở lại: "Anh sao lại..."
Kỳ Phong cười nhẹ vài tiếng, không nói gì, nhưng khóe mắt thoáng thấy, anh vươn chân kéo chiếc ghế bên cạnh lại.
Ôm Diệp Mộ Sanh ngồi trên ghế, Kỳ Phong đối diện với đôi mắt đào hoa của Diệp Mộ Sanh, nói: "Thấy em tôi liền không nhịn được, em tùy tiện cười, theo ý tôi đều như đang câu dẫn tôi vậy."
Anh thật sự rất vui, thấy Diệp Mộ Sanh liền không nhịn được ôm cậu, hôn cậu...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT