Không đợi Diệp Mộ Sanh mở miệng, Kỳ Phong nghĩ tới điều gì, lại vội vàng nói: "Thật ra mẹ tôi lúc tôi còn rất nhỏ, đã rời bỏ tôi. Lúc đó tôi còn bé, ngốc nghếch lắm, mỗi ngày cứ như một thằng đần đứng ở cửa chờ mẹ tôi. Nhưng ngày qua ngày, chẳng chờ được gì cả, dần dần tôi cũng buông xuôi. Bây giờ nhắc đến mẹ tôi, tôi đều không có cảm giác gì. Nhưng..."
"Nhưng em không giống vậy. Dù em có đánh tôi, mắng tôi, nói tôi ghê tởm, tôi vẫn không nỡ làm tổn thương em, rời xa em. Thậm chí chỉ cần thấy em ở bên người đàn ông khác, lòng tôi nghẹn chết đi được. Tôi thật sự không thể buông em ra, em hãy thương xót tôi, đừng như mẹ tôi mà rời bỏ tôi, được không?"
Hốc mắt Kỳ Phong đỏ bừng, ngữ khí thành khẩn, dù ở nơi công cộng, hắn cũng không thèm để ý bị người nhìn thấy dáng vẻ cầu xin này.
Luôn luôn kiêu ngạo, ngang ngược khó thuần, hắn lại hạ mình xuống vị trí hèn mọn, chỉ để có thể ở bên Diệp Mộ Sanh...
Kỳ Phong vốn cho rằng Diệp Mộ Sanh nếu đã khóc, lại còn chủ động đáp lại, hẳn là đã nghĩ thông suốt rồi, nhưng ai ngờ Diệp Mộ Sanh lại lắc đầu, từ chối.
"Không được."
"Cái gì... Em..." Hai chữ đơn giản này, lại đột nhiên lạnh băng như nước đá dập tắt hy vọng trong lòng Kỳ Phong, cũng giống như lưỡi dao sắc bén thổi mạnh vào trái tim Kỳ Phong, đau đến không thở nổi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT