Khi điếu thuốc đã châm xong, Diệp Mộ Sanh ngón cái buông nút bật lửa, đang chuẩn bị dịch người ra thì đôi mắt Kỳ Phong tối sầm lại, thoáng qua vẻ hài hước, rồi vươn tay ôm lấy eo Diệp Mộ Sanh.
Bị bất ngờ, Diệp Mộ Sanh khẽ khựng lại, cảm nhận bàn tay kia vuốt ve bên hông mình, đôi mắt đào hoa thoáng hiện lên một tia chán ghét. Không ngờ cái Kỳ đại thiếu này cũng thích động tay động chân. Quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã…
Diệp Mộ Sanh vốn định đẩy tay Kỳ Phong ra, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tay vừa mới nhấc lên lại lặng lẽ hạ xuống. Khóe môi cậu nhếch lên nụ cười mê hoặc, không nói gì, cố nén lại.
Thôi thì nhịn, đừng chọc vào nhân vật phiền toái này. Nhịn mấy tiếng nữa là xong, dù sao nhận được tiền lương cậu sẽ rời khỏi quán bar, đến học viện báo danh.
Sự nhẫn nại của Diệp Mộ Sanh, trong mắt Kỳ Phong tựa như một vở kịch. Thấy cậu một vẻ lười biếng, chẳng quan tâm, Kỳ Phong bật cười trầm thấp. Anh còn tưởng rằng khi anh ra tay, Diệp Mộ Sanh sẽ phản kháng. Không ngờ lại nghe lời và thành thật như vậy.
Ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, Kỳ Phong rít một hơi thuốc sâu, ngay sau đó vươn tay trái đang rảnh rỗi, kẹp điếu thuốc đang ngậm trong miệng vào giữa các ngón tay. Anh muốn xem người này có thể nhịn đến bao giờ…
Thấy Kỳ Phong lộ ra nụ cười xấu xa không mấy thiện ý, Diệp Mộ Sanh ngoài mặt vẫn cười, nhưng trong lòng lại căng thẳng tột độ. Nhìn cậu như vậy, cái Kỳ đại thiếu này muốn làm gì đây…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT