Mấy ngày sau, trong viện, những cây hồng mai vẫn nở rộ khắp cành, hương thơm ngào ngạt như thuở ban đầu. Tuyết trắng xóa trời đã ngừng rơi, Diệp Mộ Sanh cũng đến lúc phải lên đường.
Ngoài tiểu viện, Diệp Mộ Sanh khoác lên mình bộ y phục đỏ thẫm, trên lưng mang theo hành lý gói ghém cẩn thận. Y đột ngột quỳ xuống trước mặt vị lão giả, dập đầu ba cái cung kính: "Đệ tử cảm tạ sư phụ, sư nương đã dày công dạy dỗ suốt bao năm qua. Đệ tử chưa thể báo đáp được gì. Xin hứa, khi nào tâm nguyện đã thành, đại thù đã trả, nhất định sẽ mang theo vò rượu ngon trở về vấn an sư phụ cùng sư nương."
"Ai..." Lão giả thở dài, lắc đầu: "Vi sư biết con nhất định muốn đi báo thù, nhưng oán oán tương báo đến bao giờ mới dứt? Dù con trời phú dị bẩm, nhưng sức một người con làm sao có thể địch lại chúng?" Đứa con trai này của ông từ nhỏ đã khổ luyện cầm nghệ, học y thuật, chỉ vì mong một ngày rời khỏi thung lũng để báo thù rửa hận.
"Thù diệt môn, không thể không báo." Diệp Mộ Sanh nắm chặt tay, ánh mắt kiên định, khóe môi khẽ cong lên: "Xin sư phụ yên tâm, con biết chừng mực, sẽ không vì báo thù mà tự đẩy mình vào nguy hiểm."
"Thôi thôi." Bạch Sầu đứng dậy, đỡ Diệp Mộ Sanh lên: "Con vốn không phải kẻ lỗ mãng, muốn báo thù thì cứ đi đi. Con là đồ đệ của độc y thánh thủ Bạch Sầu này, vi sư vẫn luôn tin tưởng ở con." Thù diệt môn, làm sao có thể quên được!
"Đa tạ sư phụ." Diệp Mộ Sanh cúi đầu cảm tạ.
"Đi đi con, trên đường cẩn thận. Vi sư và sư nương sẽ ở lại trong cốc chờ con mang rượu ngon trở về." Lão giả nói xong liền tan biến vào hư không.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play