Diệp Mộ Sanh tựa vào ngực Triều Túy Khê, lắng nghe nhịp tim của anh, rồi trầm mặc một lát, khẽ lên tiếng: “Lưng em chỉ là vết thương nhỏ thôi, em… sau này sẽ không như vậy nữa đâu.”
Dù cậu ấy chưa thấy vết thương trên lưng mình, nhưng căn cứ vào cảm giác đau đớn và tình huống lúc đó, có lẽ chỉ là trầy xước da thôi.
“Vết thương nhỏ cũng là thương.” Triều Túy Khê cụp mắt, ghé sát vào tai Diệp Mộ Sanh, thì thầm một cách hài hước: “Nếu lần sau em còn giấu vết thương, anh tiếc không mắng em, không đánh em đâu, nhưng anh sẽ trên giường hung hăng thảo khóc em, nhớ kỹ chưa?”
“…… Anh đừng có chuyện gì cũng lôi cái chuyện đó ra chứ.” Diệp Mộ Sanh ngữ khí bất đắc dĩ, nhưng đôi mắt lại hơi cong lên, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt.
Thấy Diệp Mộ Sanh không trả lời câu hỏi của mình, Triều Túy Khê nhẹ nhàng vỗ vỗ mông Diệp Mộ Sanh, giọng nói từ tính trầm ấm nghiêm túc hẳn: “Nhớ kỹ chưa?”
Bị vỗ mông như trẻ con, Diệp Mộ Sanh trong lòng phút chốc dâng lên cảm giác ngượng ngùng, ngẩng mắt lườm Triều Túy Khê một cái, nói: “Nhớ rồi!”
“Nhớ là tốt rồi.” Nói rồi, ngữ khí Triều Túy Khê lại dịu dàng hẳn xuống: “Anh thích nhìn em cười, nhưng không có nghĩa là anh thích nhìn em gồng mình cười gượng đâu. Mộ Mộ à, em bây giờ không phải một mình, có anh bên cạnh em, anh có thể cùng em cười, cùng em khóc, cùng em gánh vác mọi thứ. Nghe lời nhé, sau này không cần cái gì cũng tự mình chịu đựng, em phải nhớ kỹ, em còn có anh mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play