Thoáng thấy tai của Diệp Mộ Sanh đỏ bừng, Diệp Cẩn Du nhếch khóe môi, xoa đầu Diệp Mộ Sanh cười nói: “Em mắc cỡ gì trước mặt anh trai chứ? Mấy ngày nay anh cũng đã tiếp xúc với Cố Tuân, hắn ta tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.”
“Ừm.” Diệp Mộ Sanh gật đầu, vệt đỏ trên tai dần tan biến. Cậu cũng không biết, họ đã tiếp xúc với nhau rồi, nhưng nhìn vẻ mặt của Diệp Cẩn Du vẫn khá hài lòng, vậy thì tốt rồi.
“Được rồi, đã về rồi thì tối nay cứ ở nhà ngủ đi, ở bên bố mẹ một chút. Miên Miên ba giờ tan học, thằng bé cũng nhớ em, chú nhỏ của nó.” Diệp Cẩn Du thu tay lại nói.
“Được.” Diệp Mộ Sanh ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi Diệp Cẩn Du đi rồi, Diệp Mộ Sanh liền gọi điện thoại cho Triều Túy Khê, nói cho hắn biết tối nay cậu sẽ ở lại Diệp gia, không về.
Buổi chiều Miên Miên về đến nhà, nhìn thấy chú nhỏ đã trở về, mừng rỡ nhảy nhót chạy đến ôm chầm lấy Diệp Mộ Sanh, nũng nịu làm nũng. Diệp Mộ Sanh với vẻ mặt dịu dàng mỉm cười, nhưng nội tâm lại bị đáng yêu hóa, ôm lấy Miên Miên, rất thích thú.
Ngày hôm sau là thứ Bảy, Miên Miên không phải đi học. Khi thằng bé nhìn thấy Diệp Mộ Sanh ôm một chú gấu bông rất lớn từ trong phòng đi ra, đôi mắt to ngấn nước lấp lánh ánh sáng. Thằng bé chạy đến trước mặt Diệp Mộ Sanh, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy lông trên đùi chú gấu bông, nũng nịu nói muốn chú gấu lớn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play