Sau khi Diệp Mộ Sanh và đoàn người vào quân doanh, quân địch về cơ bản mỗi ngày đều đột kích. Tiết Ngự bị thương không thể dùng võ, Lâu Thù Lâm liền mỗi ngày dẫn quân ra ngoài ứng chiến.
Lâu Thù Lâm tính tình âm ngoan độc ác, mặc khôi giáp tay cầm bảo kiếm, một mình địch nhiều, chiêu nào cũng chí mạng không lưu tình, dẫn dắt quân đội đánh thắng một trận lại một trận.
Ngày nọ, Lâu Thù Lâm chém giết tướng quân địch, cánh tay hắn cũng bị thương. Khi Diệp Mộ Sanh băng bó cho hắn, Lâu Thù Lâm lại cười rất vui vẻ.
Tóc đẹp của Diệp Mộ Sanh chưa búi, như tơ lụa tùy ý buông trên vai, hàng mi dài đen rậm như cánh bướm rũ xuống, phủ một dải bóng tối. Y nghiêm túc bôi thuốc mỡ cho Lâu Thù Lâm.
Diệp Mộ Sanh nghiêm túc thoa thuốc cho Lâu Thù Lâm, Lâu Thù Lâm cũng nghiêm túc chăm chú nhìn Diệp Mộ Sanh. Khi bắt gặp sự đau lòng trong mắt Diệp Mộ Sanh, Lâu Thù Lâm an ủi: "Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ta không sao."
"Đã thương đến xương cốt rồi mà còn là vết thương nhỏ? Lần sau cẩn thận một chút." Diệp Mộ Sanh nhíu mày, tức giận nói.
Đợi Diệp Mộ Sanh băng bó xong, Lâu Thù Lâm một tay kéo mỹ nhân vào lòng: "Thân thể ta cường tráng, vết thương này không đầy mấy ngày là khỏi rồi. Hôm nay ta đã giết tướng quân của bọn chúng, e rằng quân địch sẽ an phận mấy ngày."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play