Hai người họ rẽ phải vào con đường cong, chẳng mấy chốc đã đến công viên hồ sen. Bên cạnh hồ, một chiếc xe máy đen bóng loáng đỗ lại.
Nhìn thấy chiếc xe máy, nụ cười nhạt trên khóe môi Chu Lạc Ly biến mất, lông mày nhíu chặt, con ngươi co lại, tay bất giác siết chặt tay Diệp Mộ Sanh.
Diệp Mộ Sanh nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Chu Lạc Ly, mấp máy môi nói: "Tớ biết cậu biết chạy xe máy, nên tớ muốn cậu... chở tớ đi hóng gió."
Sau vụ tai nạn xe cộ mấy năm trước, Chu Lạc Ly sinh ra nỗi ám ảnh với việc lái xe, từ đó đến nay không dám đụng vào xe nữa. Ngay cả xe đạp, Chu Lạc Ly cũng không muốn chạm vào.
Diệp Mộ Sanh đoán rằng nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành, Chu Lạc Ly vẫn chưa hoàn toàn được chữa lành, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.
Việc che giấu và kìm nén nỗi ám ảnh và áp lực không phải là cách giải quyết tốt nhất. Kìm nén được nhất thời, không kìm nén được cả đời, rồi sẽ có một ngày bùng nổ.
Nỗi ám ảnh nghiêm trọng giống như một quả bom hẹn giờ trong cơ thể. Tuy rằng việc khoét vết thương để lấy quả bom ra vô cùng đau đớn, nhưng vẫn tốt hơn là để quả bom trong cơ thể không biết khi nào sẽ phát nổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT