"Không đi." Lâu Thù Lâm vẫn kiên quyết không đồng ý.
Dù sao đang ở trong phòng riêng, xung quanh không có ai, Diệp Mộ Sanh đứng dậy ngồi vào lòng Lâu Thù Lâm, vòng tay ôm cổ hắn, bàn tay trắng nõn thon dài khẽ nhéo cằm hắn.
Đưa mặt sát vào Lâu Thù Lâm, Diệp Mộ Sanh với ánh mắt đầy cầu khẩn, hỏi: "Chàng cam tâm nhìn thấy nhiều bá tánh vô tội như vậy liên tiếp nhiễm bệnh rồi chết đi sao? Họ cũng có người thân, người yêu, những thứ quan trọng, họ cũng sợ hãi cái chết."
Lâu Thù Lâm khựng lại một lát, đôi môi mỏng khẽ mím lại, đôi mắt đen sâu thẳm chìm xuống, lạnh lùng nói: "Cái này chỉ có thể trách mệnh họ không tốt, hơn nữa ngươi đi cũng không nhất định chế ra được giải dược."
"Có thể hay không phải thử mới biết được," đầu ngón tay Diệp Mộ Sanh lướt qua đôi môi Lâu Thù Lâm, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, cười tủm tỉm nói: "Cũng giống như lúc trước chàng và ta vậy. Nếu không thử xem, làm sao biết nam nhân với nam nhân cũng có thể sung sướng đến thế?"
"Hai chuyện không thể so sánh," Dứt lời, Lâu Thù Lâm thấy Diệp Mộ Sanh còn muốn mở miệng, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, nói: "Thượng đồ ăn lên đi."
Diệp Mộ Sanh nghe vậy, bình tĩnh buông Lâu Thù Lâm ra, bạch y bay nhẹ, rời khỏi vòng ôm của Lâu Thù Lâm, trở về chỗ của mình ngồi xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT