Nhìn Diệp Mộ Sanh bình tĩnh như nước, Lâu Thù Lâm trong lòng có chút bực bội, trầm giọng nói: "Những lời này của ngươi khiến ta không thoải mái. Ngươi rõ ràng đang tức giận, nếu có gì bất mãn cứ nói thẳng ra."
Diệp Mộ Sanh khẽ lắc đầu, giọng điệu vẫn thờ ơ nhưng dứt khoát: "Xin lỗi Vương gia, đã làm ngài không vui. Ta vốn không biết ăn nói. Nhưng ta không có gì bất mãn cả, ta ổn."
"..." Lâu Thù Lâm mặt tối sầm, chăm chú nhìn Diệp Mộ Sanh. Diệp Mộ Sanh cũng không rời mắt, mỉm cười đối diện với Lâu Thù Lâm.
Diệp Mộ Sanh sở hữu một vẻ đẹp tuyệt trần, và trong số các đường nét ngũ quan, thu hút nhất chính là đôi mắt đào hoa. Đôi mắt ấy ngập ý cười, sóng sánh ánh sáng lấp lánh, khiến Lâu Thù Lâm khó lòng chống cự, nhất thời khó mà hoàn hồn.
Lúc này Diệp Mộ Sanh hoàn toàn khác với mỹ nhân khóc như hoa lê dính hạt mưa sáng sớm. Lâu Thù Lâm nghĩ đến giọt nước mắt chảy dài trên môi y, không khỏi hỏi: "Ngươi vì sao lại khóc?"
Hắn thực sự không thể hiểu nổi, chỉ hai chữ "hạ tiện" mà sao lại khiến người này khóc đến vậy...
Diệp Mộ Sanh thu ánh mắt lại, rũ hàng mi dài, chậm rãi nói: "Đau lòng thì tự nhiên sẽ khóc thôi, nước mắt không phải thứ ta muốn kiểm soát là có thể kiểm soát được."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT