Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệp Mộ Sanh mặt đỏ bừng, giơ tay định đánh Lâu Thù Lâm, nhưng lại bị Lâu Thù Lâm nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh.
“Ngươi…” Diệp Mộ Sanh cắn cắn môi, thẹn quá hóa giận mà trừng mắt nhìn Lâu Thù Lâm.
Tùy Nguyệt không biết Lâu Thù Lâm ở đây, y lại vô ý phát ra tiếng r*n rỉ, trong không khí còn vương hương cao hoa hồng đặc chế của Phồn Cẩm Lâu.
Tùy Nguyệt vừa rồi cười, bởi vậy hẳn là nàng không nghĩ tới có người vào nhà hái hoa…
Nàng là nha hoàn ở Phồn Cẩm Lâu, đã từng thấy không ít chuyện như vậy, có những tiểu quan vì hư không tịch mịch sẽ tự mình giải quyết.
Y dám khẳng định, Tùy Nguyệt một lát nữa sẽ hiểu lầm…
“Ta cái gì ta, ngươi chỉ là một tiểu quan, nên tôn xưng ta là Vương gia.” Đặt tay Diệp Mộ Sanh lên đỉnh đầu y, Lâu Thù Lâm ngẩng đầu chống người dậy, vài sợi tóc từ vai Lâu Thù Lâm trượt xuống, vương trên làn da Diệp Mộ Sanh nơi in dấu đỏ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play