Đến bữa ăn, Bùi Tịch thẳng lưng, ngồi ngay ngắn trước bàn ăn. Hắn khen Diệp Thanh trẻ trung xinh đẹp, rồi gắp thức ăn và nghiêm túc khen tay nghề của cô ngon.
Bùi Tịch luôn tươi cười, miệng cũng rất ngọt, câu nào cũng “ngon ngon”, khiến Diệp Thanh cười tủm tỉm không ngớt.
Còn Diệp Mộ Sanh thì lặng lẽ ăn cơm một bên, nhìn Bùi Tịch khéo léo lấy lòng mẹ mình.
Diệp Thanh cười cười, chợt hỏi: “Bùi Tịch, thằng bé này miệng ngọt thật đấy, bố mẹ cháu làm nghề gì vậy?”
Diệp Thanh vô tình nhắc đến “vùng cấm” của Bùi Tịch. Ngay lập tức, nụ cười trên môi Bùi Tịch có chút cứng đờ, cùng lúc đó, Diệp Mộ Sanh cũng ngẩng đầu lên.
Để tránh không khí ngượng ngùng, Bùi Tịch nhanh chóng kìm nén cảm xúc trong mắt, cười nói: “Khi cháu còn nhỏ thì mẹ cháu đã mất rồi, còn bố cháu thì làm về phát triển dự án ạ.”
“À, vậy à!” Diệp Thanh gật đầu, gắp một miếng đậu phụ kho tàu bỏ vào bát Bùi Tịch nói: “Đến nếm thử món này đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play