Diệp Mộ Sanh không đợi được An Cẩn Thâm trả lời đã hôn mê bất tỉnh, đến khi cậu tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối.
Trong cơn mơ màng, Diệp Mộ Sanh cảm thấy có gì đó ấm áp cọ xát trên người mình, cậu nhíu mày mở to mắt, lúc này mới thấy rõ thì ra là An Cẩn Thâm đang giúp cậu lau người.
“Ba……” Vì mấy ngày nay gọi quen, Diệp Mộ Sanh còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, nên thuận miệng gọi.
Động tác lau người của An Cẩn Thâm dừng lại, liếc mắt nhìn chân Diệp Mộ Sanh vẫn chưa kéo quần, cầm chiếc khăn lông trong tay ném vào chậu bên cạnh: “Tỉnh rồi? Đói bụng không, trong nồi có cháo hâm cho em.”
“Ưm.” Diệp Mộ Sanh gật đầu. Cả ngày không ăn gì, cậu đích xác đói bụng.
“Trong nhà không có bồn tắm, lại gọi em không tỉnh, nên chỉ có thể lau người cho em như vậy.” An Cẩn Thâm vừa giúp Diệp Mộ Sanh kéo quần lên vừa nói.
“Hôm nào đi mua cái bồn tắm.” Diệp Mộ Sanh dụi mắt nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play