Vì quân huấn không được mang điện thoại, nên Diệp Mộ Sanh ăn cơm xong liền đăng một bài Weibo tạm biệt.
Ngồi chơi ở nhà Diệp Mộ Sanh một lát, đến khoảng 1 giờ, hai người mới xách hành lý xuống lầu, sau đó bỏ hành lý vào xe Cố Mạch Hàn.
Ngồi vào xe đóng cửa lại, Cố Mạch Hàn nói với Diệp Mộ Sanh: "Thời gian tập trung là ba giờ, bây giờ còn sớm. Vừa nãy anh xem đồ em chuẩn bị, rất đầy đủ rồi, nhưng còn thiếu một ít thuốc men thông thường, ví dụ như thuốc chống viêm, băng cá nhân. Tuy rằng không nhất định dùng đến, nhưng để phòng bất trắc, vẫn nên chuẩn bị một ít."
"Hàn Hàn, anh chu đáo quá." Diệp Mộ Sanh nhìn Cố Mạch Hàn cười.
Nụ cười của Diệp Mộ Sanh tuy rất nhạt, nhưng dưới mái tóc xoăn tự nhiên, đôi mắt hoa đào sóng sánh ánh sáng, đôi môi mỏng hoàn hảo hơi cong lên, cộng thêm giọng nói êm ái tận xương, thế mà khiến Cố Mạch Hàn nhất thời không thể rời mắt.
Tuy rằng ngẩn người, nhưng Cố Mạch Hàn rất nhanh hoàn hồn, nói: "Chúng ta đi hiệu thuốc trước nhé."
"Vâng." Diệp Mộ Sanh gật đầu, rồi quay người nhìn về phía trước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT